Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 1.5.4 : Ngoại truyện 1




Chương 1.5.4 : Ngoại truyện 1

Chuyện Xưa số 1

(có thể bỏ qua, không ảnh hưởng cốt truyện. Chương này đăng đẻ duy trì sự sống cho truyện trong 2 tuần drop :vvv Không nhất thiết phải đọc vì tác giả sẽ xoá nó sớm thôi. hihihi thông cảm nha.)

Xin chào, tôi là Phan Văn Nam, năm này đã gần 50 rồi. Hồi trước nhà có mở 1 cửa hàng nhỏ, buôn bán đủ thứ, nói chung là cũng kiếm trác được ít nhiều. Lâu dần cửa hàng nhỏ cũng to dần thành cái siêu thị nhỏ, có chút của để dành, điểm mua sắm uy tín giá tốt ở địa phương.

Tôi còn có 1 người vợ không xinh nhưng rất đoan trang, giỏi giang, 1 cô con gái 6 tuổi tóc 2 bím, mắt có nốt ruồi. Họ là niềm hạnh phúc, là động lực sống của tôi, là nơi tổ ấm duy nhất của tôi.

Nhưng khi khi con gái tôi lên 9, bi kịch đã đến với gia đình tôi.

Đầu xuân, thằng em trai tôi đã cắt đứt liên lạc đã lâu nay trở về, theo nó là 1 đứa con trai hơn con tôi 2 tuổi. Hắn đến nhờ vả gia đình chúng tôi thu nuôi thằng bé. Chúng tôi đã từ chối nhưng hắn lại để con trai hắn ở lại và bỏ đi ngay trong đêm, buộc lòng tôi phải nuôi dạy thăng bé. Tuy không thật sự quá thân thích nhưng vợ chồng tôi và con bé vẫn đối xử tốt với thằng bé. Tôi tưởng sẽ không có sao, tuy rằng đôi lúc tôi lại nhớ đến ba nó, liệu nó có dính vào vay nặng lãi hay xã hội đen gì không mà làm chuyện như thế.

Đến 1 ngày… một lũ côn đồ đến phá siêu thị tôi, chúng phun sơn, tạt hóa chất vào đấy. Tôi gọi cảnh sát đến nhưng khi họ đến cửa hàng đã tan bành, chúng cũng đập 2 vợ chồng tôi 1 trận. Khi bị hỏi chúng tôi cũng không biết gì. Cùng lúc đấy con gái trở về với vết trầy sước trên tay, con bé chỉ nói rằng nó té xe mà thôi, dù vậy vẫn phải bôi thuốc. Cả nhà 1 ngày cùng nhau b·ị t·hương, thật là có hoạn cùng chia.

Một tuần sau, công an họ ập vào nhà tôi (nhà và siêu thị ở 2 nơi khác nhau) cáo buộc tôi tàng trữ thuốc cấm. Tôi không tin, nhà tôi bao lâu nay làm ăn chân chính sao có thể tàng trữ thứ đó được. Kết quả họ tìm thấy nó ở trong phòng ngủ vợ chồng tôi. Lúc đấy cả nhà tôi đều rất hoang mang…

“Không thể nào có chuyện hoang đường như vậy được.”

Kết quả sau khi “thẩm vấn” tôi bị buộc tội tàng trữ chất cấm, vợ tôi vì muốn cứu tôi đã khai nhận là mình làm, vào tù thay tôi. Về đến nhà 2 ba con tôi đã ôm nhau mà khóc rất nhiều.



Vì chuyện đó mà cửa hàng tôi trở nên sa hút, dần cũng vắng khách dần.

Con gái tôi mỗi ngày về nhà càng nhiều v·ết t·hương hơn, tính nó cũng trở nên lầm lì hơn, ít còn nói chuyện với tôi. Tôi biết con gái mình đang b·ị b·ắt nạt, thế là tôi đã theo dõi nó. Điều tôi đoán đã đúng, người bắt nạn nó là chị lớp trên, trang điểm xinh đẹp, có vẻ là con nhà giàu. Lúc này tôi tức điên và đã lao vào đánh tụi nó, bảo vệ lấy con gái mình luôn yêu thương.

Một lần nữa chúng tôi bị đưa vào đồn. Thật hài hước là con bé đó và lũ bạn bao che nhau đổi tội lên con gái tôi và tôi, trở thành n·ạn n·hân trong việc này, ba con bé cũng đến, tay bắt mặt mừng với bọn hắn, và chúng rời đi ngay sau đó. Con bé cũng nhốt mình trong phòng nhiều hơn. Làm ba như tôi có lẽ đã thất bại rồi. Tôi đến thăm mẹ nó, cuộc sống mẹ nó trong này có lẽ vẫn ổn nên tôi đã giấu chuyện này đi.

Vài ngày sau tôi thấy con bé đó lại thân mật hẹn hò với thằng bé con trai em tôi đang hẹn hò trong quán nước. Tôi lúc này… bằng linh cảm nào đó… hiểu ra thứ gì đó….

Sau khi vụ thuốc cấm, tôi đã lắp cam trong nhà, thi thoảng lấy ra xem kiểm tra, không có gì đặc biệt. Hôm nay tôi lén lắp thêm 1 cái mới, vừa xem vừa trông siêu thị. Vài thứ đã diễn ra không thể nào tin tưởng được.

Ba thằng bé sao lại ở trong nhà tôi, còn ăn uống rất sung sướng nữa chứ. Thảo nào dạo này đồ ăn nhanh hao hơn bao giờ hết. Con bé kia và và thằng bé cũng từ trên tầng xuống, tay nắm tay hôn hít rồi tạm biệt nhau. Hai ba con hắn nói chuyện với nhau vui vẻ, nhìn qua cam thôi có lẽ là 1 câu chuyện thật buồn cười. Nhìn biểu cảm của bọn hắn khiến tôi sôi mắt. Chưa đâu. Trước khi về hắn còn lấy ra gói bột gì đó đưa cho thăng bé, thăng bé cũng thu liền và cất nó ngay.

“Chất cấm.” Đó là từ hiện lên lập tức trong đầu tôi.

“Nếu vậy… chỗ thuốc đó là bọn nó để vảo?...”

Quả thật như vậy, khi ba nó đi nó vào phòng tôi rồi đi ra. “Quả nhiên là do chúng mày. Lũ chó c·hết.” Cơn tức giận chiếm lấy suy nghĩ của tôi. Tôi chỉ muốn lao về và chém c·hết 2 đứa đấy. Lũ báo đời. Nhưng nhìn vào bức hình gia đình tôi lấy lại bình tĩnh, nghĩ cách để có thể tiễn hai đứa ấy đi. Nhưng tôi cũng thắc mắc nếu ngày nào cũng như vậy thì sao khi xem cam lại khác nhau như vậy.



“Cam đã hỏng”

Tôi vờ nói với thằng bé như thế, mang những cái cam đi kiểm tra. Nó thật sự bị háck. Mọi chuyện đã phơi bày ra trước mặt, không còn gì….

Tôi đến trường học con gái, định bảo nó về nhà ngoại 1 thời gian dù bên đấy rất ghét thằng con rể như tôi nhưng với cháu ngoại lại rất thương, lại phát hiện ra con gái mình không đi học, tôi lập tức tìm nó. Linh cảm người ba hay mẹ nó đã truyền cho tôi mà khi đến 1 khách sạn, tôi thấy con gái tôi bị kéo vào đấy… Tôi đã sốc rất nhiều. lập tức lao vào tìm nó nhưng bị đám d·u c·ôn ở đấy cản lại.

Tôi thất thần, chờ trước cửa khách sạn, thấy con gái tôi liền lao vào nó, ôm lấy thân thể sợ hãi của nó. Nhưng nó lại đẩy tôi ra, đôi mắt đầy căm phẫn, rồi đẩy ngãy rôi chạy một mạch thật nhanh. Chưa bao giờ thôi thấy ánh mắt ấy. Tôi đã làm sai gì sao?

Khi về đến nhà, việc đầy tiên là tôi kiểm tra phòng mình. Cuối cùng tại ngăn cuối bàn làm việc đã thấy thứ đó. Đúng lúc này tiếng máy chụp ảnh vang lên, thằng bé ấy ở cửa phòng chụp ảnh tôi, mặt đầy sự khiêu khích…

Tôi không nhớ gì sau đó, chỉ khi nhận ra thì đã thấy con gái trước mặt tôi đầy sự hoảng sợ. Tôi nhìn lại mình, tay dính máu tương, dưới sàn là thằng bé ấy với máu chảy lai láng.

Hahaha, cuối cùng tôi lại trở thành t·ội p·hạm, con gái tôi lại đứng ra bảo vệ cho thằng bé, mọi bằng chứng chứng minh tôi không tàng trữ đều bị xóa đi, nhưng bằng chứng ngược lại nhiều thêm, thậm chí thằng em khốn nạn ấy cũng thêu dệt chuyện tôi dụ dỗ hắn dùng, xét ngiệm cũng chỉ ra tôi có.

Tôi bị phạt 10 năm tù, con gái sẽ về nhà ngoại ở, mọi tài sản sẽ được giao cho thằng em chó đ* ấy, đứa con nó thì còn sống.

Phán quyết cuối cùng đưa ra, tôi thấy vẻ mặt hả hê, sung sướng của ha ba con hắn, cùng với tên nhà giàu và con gái hắn. Tôi thề sẽ băm bọn chúng ra làm trăm mảnh. 10 năm tôi chịu được, 10 năm cô độc, nghiêm túc và cuối cùng được giảm án. 4 năm sau, tôi nhận được tin vợ q·ua đ·ời vì u·ng t·hư, đứa con gặp tôi một lần khi lần đầu tiên và con bé đã trách móc tôi vì sao lại đẩy tôi vào lũ chó đấy, tôi im lặng… không còn muốn nói gì nữa. Tôi chỉ muốn thật nhanh giảm án rồi nói mọi chuyện cho con.

Thật xui xẻo cho tôi…

Tận thế đến, tôi đã gặp thằng em chó má ấy, nhân lúc hỗn loạn không ngần ngại mà cầm đao chém c·hết nó, tìm lại dây chuyền mặt ngọc gia truyền mà tôi đã cất giấu nơi bí mật. Tuy vậy tôi cũng bị thây ma cắn. Tôi cầm lá thư đã viết trong tù, thu gom mọi thức ăn mang đi, hi vọng tìm được ai đó giúp mình.



Có lẽ nghiệp của tôi kiếp trước qua lớn chăng, mỗi lần lấy lại kí ức luân hồi đều vào lúc bị thây ma cắn, và lại đi tìm người giúp mình nhưng chỉ là lừa lọc, chiếm đoạt, ước vọng tôi mãi không hoàn thành. Tôi không thể vượt qua c·ái c·hết này trở thành một siêu năng giả được. Hết lần nãy đến lần khác đều không thể…Những kẻ ấy cũng không có kết quả tốt đẹp gì, haha quả báo của chúng.

Đến một lần, tôi gặp thằng nhóc ấy.

“Cháu chưa g·iết người bao giờ.” Thật thật thà, nhưng tôi đã gặp nhiều rồi.

“Tuy cháu không hiểu gì về ngọc nhưng cháu cảm thấy nó rất đẹp, càng nhìn càng bị nó hút vào. Có thứ gì đó lạ lắm, giống như 1 con rắn đang bơi vậy…” Lúc này tôi cảm giác là tôi tìm đúng người rồi, ngày xưa chỉ mình tôi cũng có cảm giác đấy mới được giao cho miếng ngọc ấy, miếng ngọc này cũng là thứ thằng em thèm khát.

‘Có lẽ hành trình trọng sinh của mình kết thúc rồi.’ ‘Phải chi những lần trước mình không bỏ qua thằng nhóc này. Mẹ nó à, có vẻ tôi già quá rồi.’

Tôi mỉn cười, nhìn thằng nhóc sêm tuổi con gái tôi. Lòng tôi chưa bao giờ lại thấy nhẹ nhàng đến thế.

“Nhờ cháu rồi.”

Bóng dáng vợ tôi hiện dần lên. Vẫn là nụ cười dịu dàng ấy….

Cầu cho chúng ra kiếp sau lại làm vợ chồng. Cầu cho con gái chúng ta sẽ sống tốt.

-----

Ai còn nhớ nhân vật này giơ tay, cmt xuống ở chương nào của chuyện nào? Say hi nha.