Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 148: Anh dám không?




Chương 148: Anh dám không?

Lý Thị Huệ cùng hai người khác là những dị năng giả chữa trị cho cậu vào đêm đó. Khi đón hai chị em Nhất Lâm cô mới biết Khôi Đăng đi theo q·uân đ·ội, thầm nhớ lại đồng hộ cậu ta mang đúng là kiểu dáng q·uân đ·ội. Khi biết Khôi Đăng b·ị t·hương cần c·ấp c·ứu cô liền đồng ý giúp đỡ. Lúc thấy cậu nằm liệt trên giường liền tự hỏi bên q·uân đ·ội đã làm gì mà cậu ta rơi vào tình trạng tệ đến vây.

Ba người bọn họ một đêm cực kì mệt mỏi chữa trị, sáng mới rời đi khi thấy Khôi Đăng ổn định. Nghe tin Khôi Đăng đã hồi phục nên cô đến thăm. Ở trước cừa nhà Khôi Đang cô vô tình gặp Đại Hùng nên cả hai vào chung. Vậy mà khi vào phát hiện bệnh nhân “yếu đuối” đang cầm đao trong tay, một bên chơi chim.

….

Khôi Đăng bị đè trên giường cảm thấy thật tệ. Vì hai con người kia cứ nhìn chằm cậu khiến cậu sợ nhiều hơn là ngại.

“Tôi nói… hai người có thể đừng nhìn tôi như t·ội p·hạm được không? Trừng mắt thấy sợ quá.” Khôi Đăng trợn to mắt nhìn hai người nói nhỏ.

Lý Thị Huệ thu hồi lại hành động, nho nhã đẩy gọng kính. “Còn không phải sợ cậu xuống múa đao à?”

Vũ Đại Hùng cũng chen miệng thêm. “Nếu không phải múa đao chắc chắn là muốn t·ự s·át rồi. Anh giai à, đừng chăm hết phần người khác vậy chứ.”

Khôi Đăng thật hết cách với hai người này, dù đã nói là mình không định làm gì cả, vô thức tạo ra băng đao thôi nhưng họ quyết tâm không nghe, cứ cho là mình định luyện đao.

Khôi Đăng quyết tâm đuổi họ. “….. Ngoài thăm bệnh ra còn gì nữa không? Không hai người về dùm tôi đi, tôi đi ngủ.”



Nghe bị đuổi như vậy hai người cười khổ. Tên này lạnh lùng ghê.

“Anh…”

“Xịtttttt. Ông già hơn tôi đấy, làm ơn đừng gọi tôi là anh.” Khôi Đăng nhăn mặt cắt ngang lời. Cậu hỏi qua Vân Nhi rồi, lão này 26 tuổi lận hơn cậu 3 4 tuổi cơ mà xuốt ngày đòi xưng anh em.

“Haha, vậy anh muốn hỏi làm sao em có thể chịu được tác dụng của liều thuốc như vậy?” Đại Hùng trùng mắt buồn bã nhìn cậu. “Anh cũng là một đối tượng từng thử thuốc đó nhưng mới 0.1% thôi anh đã không chịu được rồi. Liều thuốc của cậu tận 10% sẽ kinh khủng cỡ nào mà cậu vẫn chịu đựng được nó vậy chứ???”

Giữa ba người, Lữ Thuỵ Như ý và Đoàn Bá Long đều là những dị năng giả mạnh mẽ, phát triển mạnh không ngừng, Vũ Đại Hùng có cảm giác bản thân đang ngày dần chậm lại so với hai người đó.

Nếu cứ như vậy sớm muộn anh ta cũng bị loại bỏ, người khác sẽ lên thay vị trí của anh. Thế nên anh ta tận dụng các loại phương pháp khác nhau, tình nguyện tham gia các cuộc thử nghiệm. Nhưng kết quả chỉ khá hơn chút ít.

Để đoạt được vị trí trọng điểm bồi dưỡng này anh ta đã nổ lực hơn rất nhiều, nhưng càng lúc càng trì trệ khiến nhà nghiên cứu và cấp trên bắt đầu nghi ngờ anh đang lười biếng, giao cho anh những công việc thiếu phần quan trọng hơn hai người còn lại.

Bị ép đến canh chừng Khôi Đăng đã cho thấy thái độ của họ rất nhiều rồi. Vốn nghĩ đến chỉ xem cho vui ai ngờ bị cảnh tượng ấy làm dao động. Tuy lúc đó Khôi Đăng như bệnh nhân tâm thần nhưng anh ta thấy được ý chí quyết tâm của anh ta mạnh thế nào. ‘Nếu nhờ anh ta giúp đỡ liệu mình có thể như trước không?’

“Đúng đấy, chị cũng muốn hỏi sao em có thể phục hồi nhanh như vậy. Những người khác bị như em ít nhất nằm một tháng, khá hơn sẽ là một tuần. Nhưng em mới hai ngày liền hoàn toàn phục hồi.” Huệ cũng nói ra thắc mắc của mình, sau đó có chút đùa giỡn. “Thậm chí vừa rồi còn định múa võ cơ mà. Hahaha.”



Khôi Đăng híp mắt nhìn hai người. “Đã bảo là không múa võ gì rồi mà. CHỈ LÀ VÔ TÌNH TẠO BĂNG Đao thôi.”

Nhưng cậu cũng chống cằm suy nghĩ. ‘Cái bọn thí nghiệm này cũng quá mức tàn nhẫn đi. Biết mình mang nhiều virus rất dễ c·hết liền dùng thuốc có nồng độ cao. Nếu mình có c·hết cũng thì họ cũng sử lý mình như là thây ma. Nếu sống, họ thu được một đống dữ liệu biết đâu tạo ra được loại thuốc mình muốn.’

Khôi Đăng xoa đầu. ‘Mẹ nó chưa kể mình bị lỗ* nữa chứ. Hai ngày đổi lấy bao đau đớn lẫn đối diện c·ái c·hết trong lúc thí nghiệm. Mẹ nó. Nếu có lục thi hoả ở đây thì mình vất vả như thế làm gì chứ. Chưa kể thuốc đó còn không thể g·iết hết virus.’

(*Lỗ: thua thiệt, không cân bằng giá trị.)

Thấy Khôi Đăng trầm lặng sau lại thở dài, Đại Hùng cảm giác được sự thất vọng trong đó.

Khôi Đăng xuống giường uống miếng nước, dựa lưng vào cửa sổ hỏi anh ta. “Là q·uân đ·ội hai bên nghiên cứu quyết định dùng liều thuốc đó? Liều thuốc đó từ đâu mà có? Ngoài tác dụng trừ virus thây ma chắc chắn còn tác dụng khác nữa đúng không? Trả lời tôi trước đi.”

Nghe vậy Đại Hùng biết khi nãy Khôi Đăng thở dài vì họ, chỉ có thê đan tay kề đầu gối, chầm chậm trả lời. “Là bên nghiên cứu đề xuất, ban đầu chỉ định dùng 3% sau đó không biết tại sao lại thành 10%.”

“Còn nguồn gốc của nó thì thuộc về nội bộ q·uân đ·ội, là thông tin bí mật không thể trả lời em được. Chính bọn anh cũng không biết, chỉ có những thượng tướng trở lên mới biết.”

Khôi Đăng gật đầu, cậu cũng không hi vọng biết được. liều thuốc ấy bí mật như vậy chắc chắn không tầm thường. Chỉ hi vọng nó thật sự hữu dụng sau này.



Đại Hùng tiếp tục nói. “Ngoài trừ virus ra nó có thể tăng giá trị thể chất và năng lượng lên một lượng nhất định. Quan trọng nhất là có thể giúp người dùng nó có cơ hội thức tỉnh năng lực thứ hai. Nhưng đó là trên lý thuyết.”

“Thật sao? Quân đội đã nghiên cứu đến mức đấy rồi sao?” Huệ không tin được mà mở to mắt hỏi lại. Thức tỉnh dị năng thứ hai là điều bất cứ ai cũng muốn. Có thêm dị năng có thể thêm một con đường phát hiển hay là một con át chủ bài cho bọn họ.

Đại Hùng gật đầu. “Thật, nhưng đó chỉ là trên lý thuyết, tỉ lệ thức tỉnh của nó được tính ra siêu thấp, gần như bằng 0 nên không được chú trọng, chỉ quan tâm tới tác dụng nâng cao cho dị năng giả thôi.”

“Thật à…” Lý Thị Huệ thất vọng.

Khôi Đăng cũng không ngờ nó có tác dụng lớn như vậy, một cơ hội cực thấp. “Nó không phải là không đạt được. Nếu ai đó có dị năng may mắn hoặc siêu may mắn chắc chắn đạt được nó đấy. Nhưng mà em tò mò vị nào đã tạo ra nó đấy.”

Khôi Đăng trong đầu liên tưởng tới một người mình đã gặp, là Huỳnh Trí Dũng, tên âm hiểm có linh hồn từ tương lai kia. ‘Nếu có một người từ tương lai mang liều thuốc ấy thành công về quá khứ… rất có khả năng lắm.’

Đại Hùng cười khổ, tên của vị nghiên cứu đó được xếp bảo mật hàng tối cao SSSR nên bọn họ không thể biết được. “Anh trả lời em rồi, em trả lời anh vì sao em mạnh như vậy đi.”

“Không biết.” Khôi Đăng thẳng thừng trả lời. Cậu không biết thật mà.

Đại Hùng thất vọng định đứng lên ra về nhưng bị câu nói tiếp theo giữ lại.

“Anh thử một lần chiến đấu bất chấp đi. Đánh một trận sinh tử với một kẻ mạnh hơn mình, buông bỏ mọi ý niệm sợ hãi mà đánh.” Khôi Đăng nhàn nhã nói. “Nghe không khác gì bảo anh t·ự s·át nhưng đó là cách vượt qua giới hạn của bản thân. Ở trong dị điểm tính ra em đ·ã c·hết khoảng 2 3 lần.”

Đại Hùng nắm chặt tay. “Sinh tử chiến sao?”

“Ừ, sinh tử chiến không bận tâm bản thân sẽ ra sao.” Khôi Đăng gật đầu. “Anh dám không?”