Chương 147: Khôi phục
Khôi Đăng hai mắt =_= nhìn anh ta, sau đó quay đầu không muốn tiếp xúc. Ai lại muốn nói chuyện với kẻ làm mình u đầu chứ.
Đại Hùng thấy mình bị làm lơ cảm thấy tội lỗi, đặt hộp quà lên trên giường cậu. “Này anh, cái này thay cho xin lỗi anh.”
Khôi Đăng nhìn hộp quà, cảm giác nặng nặng khiến cậu sinh ra nghi vấn. ‘Không phải nó tặng mình quả tạ đấy chứ?’
Thấy Khôi Đăng nhìn hộp quà, Đại Hùng hí hửng mở nắp quà ra, bên trong là chai rượu Cragganmore 2016 màu hổ phách, nói đầy tự hào:
“Không biết anh thích gì nên em hỏi anh em trong đoàn, đều quyết định mua chai rượu này tặng anh. Đàn ông ai chả thích rượu đúng không anh. Khà khà. Chai này đắt lắm đó, em thử lần rồi cực ngon mới mời anh.”
Không chỉ Khôi Đăng, Vân Nhi nhìn cậu ánh mắt không thể tin được (theo hướng tiêu cực) mà những người quanh đó cũng nhìn như vậy. Nhìn anh ta như thằng thiểu năng.
“Máaaaa!!! Có ai đi thăm người bệnh lại tặng rượu không hả thằng đần này.” Khôi Đăng không nhịn được mà chửi lên. “Đừng gọi tôi là anh, năm nay tôi mới 22 thôi, không làm anh của cậu nổi. Ra ngoài đường người ta gọi cậu là anh của tôi kia kìa.”
“Hahahahahahaha. Bố thằng ngu này. Cái gì không tặng lại tặng rượu. Chị mày xin mày.” Vân Nhi ôm bụng cười bò ra đất. Lần đầu tiên cô thấy có món quà ý nghĩa như vậy. Thật cảm động mà.
“Ểh??? Vậy không tặng rượu được à? Nhưng mà Anh cứ thử đi mà, đừng ngại.” Đại Hùng vẫn cố gắng di chai rượu vào tay Khôi Đăng.
Khôi Đăng cười trợn lộ hàm răng đang nghiến, thậm chí gân xanh cũng nổi trên trán. Cực kì nổi giận. “Cmn, con lạy bố. Về dùm cái. Mang theo chai rượu về uống với anh em cậu dùm. Xuy xuy… đuổi khách.”
“Nhưng mà….”
Phập. Một con dao gọt trái cây bị Khôi Đăng với lấy ném xượt qua má Đại Hùng cắt đứt lời anh ta định nói. Đại Hùng cũng tối mặt sợ hãi.
“Nói nữa tôi sẽ tiễn vong cậu.” Khôi Đăng vẫn cố cười nhưng gân xanh nổi hằn rõ mấy cái. Sợ quá nên Đại Hùng chạy khỏi đấy như thiếu nữ bị từ chối tình cảm. Vân Nhi lại càng cười to hơn, mấy người khác cũng lén cười theo.
Vân Nhi đứng lên vươn vai. “Nhìn tình trạng này xem ra em hoàn toàn ổn rồi. *Ngáp* giờ chị về ngủ bù đây. À, em ngủ được một ngày rồi, kết quả nghiên cứu cũng đã có nên lệch c·ách l·y của em cũng được gỡ bỏ. Chúc mừng nhé.”
Nói xong cô mang theo các nhà nghiên cứu ra về, chỉ để lại một thiếu niên ở đấy trông chừng cậu. Mà thiếu niên ấy đúng hai chữ an tĩnh, Khôi Đăng không nói cậu ta cũng không nói, tập trung gõ máy tính.
“Này cậu, em trai tôi đâu rồi?”
Thiếu niên vẫn tiếp tục gõ. “Cậu bé đó được chị Vân Nhi bố trí cho phòng chăm sóc tốt nhất rồi. Đang truyền dinh dưỡng.”
“Ừm, cám ơn.” Khôi Đăng gật đầu. Nhìn ngón tay vẫn nhuộm đen Khôi Đăng biết thuốc đó triệt trừ rất tốt virus trong người cậu, phần lớn đều đã bị diệt trừ.
Không gian im ắng khiến Khôi Đăng muốn ngủ liền ngủ, rất nhanh tiếng thở cũng vang lên đều đều. Đến khi tỉnh dậy đã là buổi tối, ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ rất đẹp.
Giờ Khôi Đăng mới có cảm giác lấy lại cơ thể minh, tuy còn chút đau lưng nhưng có thể đứng lên đi lại được rồi. Trong phòng giờ cũng chỉ còn mình cậu, thiếu niên kia đã từ lâu biến mất.
Nhìn trăng cao vòng vọng mà Khôi Đăng nhớ về lúc mình tiêm thuốc xong. Những hình ảnh quá khứ xuất hiện khiến cậu trầm tư rất nhiều. Nhất là bóng ảnh rơi lệ ấy rất đỗi thân quen nhưng lại xa lạ.
Meoww~~ Tiếng mèo vang lên kéo cậu trở lại thực tại. Khôi Đăng mới phát hiện ra dưới chân có con mèo đen đang liếm lông. Bên cạnh có con quạ cũng đang nhìn cậu.
“Ohhh, xem ai đây???” Khôi Đăng cầm con quạ đen lên ngắm nhìn. “Anh bạn đi đâu lâu thế hả??? Không có ai chông trừng lúc ngủ cho tao thật buồn quá.”
Quạ Quạ. Con quạ ra sức phản đối. Nó là quạ cũng cần ngủ, không muốn gác đêm. Riêng mèo đen cậu không đụng vào vì nó không có thực thể, không thể chạm vào được.
“Nhưng mà mày nhìn sáng sủa đẹp trai hơn ha.” Khôi Đăng vuốt bộ lông đen bóng mượt của nó, nghe thế nó hất mỏ tự hào vô cùng. Khôi Đăng thấy thế mỉn cười. “Có linh tinh tính rồi sao mà tự luyến thế? Haha.”
Quạ Quạ quạ… (Đẹp trai có quyền, đẹp trai có quyền.)
“Haha, xấu thấy bà. Nhưng cảm ơn hai đứa mày đã giúp tao lấy lại ý thức lúc đó.” Cậu xoa đầu nó nhẹ nhàng, dường như con quạ cũng rất hưởng thụ.
Khôi Đăng thử kiểm tra lại toàn bộ kĩ năng của mình. Quạ và mèo đã trở lại nghĩa là kĩ năng của cậu có thể dùng lại rồi. Nhưng kết quả khiến cậu thất vọng. Chỉ có [Ác Nhãn Ô Nha] [Bóng Tối Nặng Nề] [Khổ Miêu Nguyền Ước] là trở lại, còn những thứ khác đặc biệt là [lục thi hoả] vẫn tiếp tục không thể dùng.
“Ba kĩ năng trở lại là tốt rồi. Ấy, kĩ năng phụ [Cuốn phim kí ức] thay đổi rồi? Nó biến thành [Kho báu kí ức] này.”
Bất ngờ Khôi Đăng phát hiện kĩ năng phụ (*Linh Kĩ) đã biến đổi, có thể sử dụng rồi. Nhưng [Thương mại đen] vẫn bị khoá, cậu mong chờ nó mở ra để mua đồ vậy mà.
Linh kĩ: [Kho báu kí ức] (Có thể xem được kí ức của sinh vật đ·ã c·hết. Đặc biệt có thể hấp thụ 20- 40% năng lượng sức mạnh của chủ kí ức ấy và năng lực đặc biệt của chủ kí ức (nếu có) nếu bị chủ nhân g·iết).
Đọc dòng giới thiệu mới của linh kĩ mà Khôi Đăng phải ồh quao lên một tiếng. Hấp thu 20 đến 40% sức mạnh là thêm được rất nhiều năng lượng tăng cấp đấy. Không những vậy còn có thể thu được năng lực đặc biệt, nói cách khác là gián tiếp đạt được kĩ năng nào đó.
Khôi Đăng không còn từ nào để diễn tả cảm xúc ấy. “Tuyệt quá, tuyệt quá luôn….ôh qao… tuyệt thật.”
Trong mớ bong bóng kí ức có rất nhiều đối tượng có thể thử nghiệm nhưng không thấy hai vị lão đại Cự thi ma và Rết Lửa đâu. Khôi Đăng quyết định trừ một số kí ức một số người như Hồng Anh, Diệp Thiên,… còn lại tất cả đều rút ra sức mạnh.
Rất nhanh rất nhiều bong bóng thấm vào người cậu. Cảm giác năng lượng tiến vào khiến Khôi Đăng cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng so với tích luỹ để thăng cấp thì như muối bỏ biển.
Bất ngờ có một bóng kí ức tràn vào tâm trí cậu. Bóng người mặc võ phục, tay cầm song đao thi triển những động tác chiến đấu, động tác dứt khoát lại đầy sức nặng trong từng cú chém khiến Khôi Đăng không thể rời mắt. Trước khi chúng kết thúc, bóng người đó hoá thành thây ma, một thây ma cầm trên tay băng đao lạnh lẽo. Khôi Đăng mới hiểu ra đây là kí ức của ai. Là kí ức của thây ma băng đao ấy.
“Thì ra ông từng là võ sư ư? Cám ơn ông đã để lại cho tôi những chiêu thức ấy.” Khôi Đăng nhìn ánh trăng nói lời cảm tạ. Không ngờ mình lại may mắn nhận được kĩ ức quý giá ấy. Băng đao nhanh chóng kết tủa trên tay, băng đao sắc lẹm vẫn như lúc trước.
Cạch, tiếng cửa mở ra, người ngoài của là Đại Hùng cùng Lý Thị Huệ. Thấy cậu đứng dưới trăng hai người họ mở to mắt không tin được, vội chạy tới bưng cậu lên giường. Khôi Đăng muốn thoát ra nhưng bị Đại Hùng ghì chặt không thoát được.
“Cha nội ơi, mới khoẻ lại mà anh định làm gì thế? Lấy băng đao ra múa cho ma xem à???”
Lý Thị Huệ mặt hoảng hốt đè cậu xuống. “Phải đó, bọn tôi mất công chữa trị cho cậu mà cậu lại dậy múa đao à?”
------
Tui đang nghĩ tới việc 1 ngày 1 chương hay 2 3 hôm 2 chương, cuối tuần 3 chương. không biết để p.a nào mn thích hơn, dù sao cũng flop mà :vvvvvv