Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 149: Chợ đen




Chương 149: Chợ đen

Đại Hùng trong lòng rung động, tự hỏi bản thân có dám không.

Thấy Đại Hùng nắm tay như thế, Khôi Đăng cúi đầu nhìn con kiến trên sàn mà nói. “Anh nhìn rất hùng hổ, nóng tính và háu chiến nhưng hành động của anh lại cẩn thận, e dè, không hoàn toàn giống với những gì anh thể hiện bên ngoài. Anh… đang sợ gì sao?”

“Không… không có…” Không biết tại sao nhưng Đại Hùng không dám nói to như bình thường.

“Nếu vậy sao anh không phản ứng lại khi em nói những điều đó. Nếu đó là tính cách thật của anh thì anh đã xông vào đấm em rồi. Đó không phải phản ứng của một kẻ nóng nảy đâu.” Khôi Đăng đến gần anh ta.

“Nhưng anh cũng chả phải kẻ mưu mô cáo già gì, lời nói thì chỉ như thằng giang hồ, động tác thì như thằng b·ạo l·ực mà thôi. Vậy mà đòi mạnh mẽ lên à? Hay anh dựa vào cái vũ lực của mình để che giấu mềm yếu của mình?? Mà cũng chả đúng…”

Hết lời Khôi Đăng đã cắm băng đao giữa hai người. “Anh chỉ là thằng d·u c·ôn nhận được sức mạnh to mà không biết phát huy nó thôi. Ý chí quyết tâm thậm chí còn nửa vời thì anh định mạnh lên thế nào?”

Đại Hùng lùi lại, những lời Khôi Đăng đánh mạnh vào tim anh, anh ta cảm thấy mình mắc nghẹn vậy. Tuy anh ta đã nhiều lần dẫn đầu tiền tuyến nhưng sau lưng luôn có người yểm trợ, luôn có những cổ xe hỗ trợ mình. Đánh nhưng luôn cẩn thận phía sau xem bọn họ có còn ở đấy không.

Dị năng [Bạo phá] cho anh ta sức mạnh p·há h·oại. Tác động vật lý vào một đối tượng gây ra sự p·há h·oại rất lớn. Có nó anh nhanh chóng đạt được tài nguyên phát triển, được q·uân đ·ội chiêu mộ. Đại Hùng thấy vui vì điều đó. Nhưng không biết từ bao anh lại không thoải mái với dị năng của mình, dần không tiến bộ được .

Đại Hùng mệt mỏi nói. “Anh ngoài năng lực p·há h·oại thì chả còn thể làm gì, chỉ có thể ở tiền tuyến đánh nhau. Nhưng mà càng lúc anh càng thấy hai người kia ở phía sau nhưng mạnh hơn anh nhiều lần. Vì thế anhh đã tham gia các thử nghiệm vì muốn mạnh lên, sánh vai với hai người đó, nhưng…. Anh không cảm thấy mình đã mạnh lên, vẫn bình chân tại chỗ.”



“Thì sao?” Khôi Đăng hỏi ngang ngược khiến Đại Hùng á khẩu không nói lên lời. “Chả lẽ anh không đủ tự tin để đấm vỡ mặt hai đứa nó à?”

“….”

“…. Em hiểu rồi.” Khôi Đăng thở dài, nhận sự im lặng ấy như câu trả lời. “Phá hoại cũng là một loại tài năng, anh sợ gì mà không phát huy nó chứ.”

‘Phá hoại là một loại tài năng.’ Nghe vừa khen vừa đấm vào mặt nhau vậy. Túm lại câu nói đó có vấn đề mà không biết phản bác thế nào.

“Anh.. thôi bỏ đi. Anh nên là một con hổ chứ không phải một con ngựa.” Khôi Đang thu hồi băng đao quay về giường, mặc kệ Đại Hùng đứng đấy suy nghĩ. Khôi Đăng có mét 75, đứng ngước mặt nói chuyện với Đại Hùng tận mét 9 có chút mỏi cổ.

Lý Thị Huệ ở đấy nãy giờ không dám lên tiếng, việc của những thằng sống bằng nắm đấm không phải việc những người hậu cần như cô xen vào dễ dàng được. Hai người này cũng không thân thiết gì với cô nên không việc gì phải xen vào.

Nhưng mà thấy Đại Hùng cũng có chút tội nghiệp.

“Ấy thôi nào hai đứa. Việc mạnh lên có thể từ từ mà, không cần phải quan trọng lên như thế đâu. Có nhiều chuyện dục tốc bất đạt mà.” Huệ nhẹ nhàng vỗ tay Đại Hùng. “Mỗi người đều có cách tăng sức mạnh của mình lên, không ai giống ai được, tham khảo nhau là chính.”

Đại Hùng không nói gì nhưng mặt tìu hiu gật đầu. Lời Khôi Đăng nói không sai, mà lời Huệ nói cũng không sai. Vấn đề vẫn ở bản thân anh ta.



“Ấy này hai đứa có muốn đi chợ đen không? Tầm này đang mở cửa đấy.” Huệ hào hứng đề xuất với hai người.

Khôi Đăng không biết đó là gì. “Chợ đen mà bán các đồ c·ướp giật, đồ phi pháp như trong truyện ấy hả?”

Huệ gật đầu. “Chính nó. Hồi trước là phi pháp, giờ nó thành bán phi phám rồi. Đến đó có thể may mắn kiếm được đồ hời đấy. Đi không hai đứa? Biết đâu kiếm đươc vé xe hay đá kĩ năng thì sao?”

Nghe tới vé xe và đá kĩ năng hai thằng con trai dựng tai lên hứng thú. Cả hai đồng loạt đồng ý.

Chợ Đen, cũng giống như chợ bình thường, nhưng đa số bán các đồ k·hông r·õ n·guồn g·ốc. Có thể là đồ moi được từ các khu phế tích, có thể là đồ c·ướp được từ người khác, cũng có thể là đồ tuồn ra từ các thế lực. Thậm chí… cả con người.

Vừa đến cổng Khôi Đăng đã bị Đại Hùng đưa cho khẩu trang che mặt. “Chỗ này loạn lạc lắm, che mặt lại vẫn tốt hơn. Ít nhất mua đồ không sợ bị người khác nhớ mặt. Chỉ nói chuyện với chủ khi muốn mua, đừng tuỳ tiện nói với ai, cẩn thận không bị lừa đấy.”

Hai người kia vốn là dân cứ điểm nên biết cách che giấu bản thân, cũng biết chợ đen nó lộn xộn thế nào.

“Anh đẹp trai~~ có muốn thử sò em không? Chỉ cần 10 viên cấp 0.~~~”

“Anh to khoẻ kia ơi. Em gọi anh đó, có muốn chạm ngực em không? Một lần 1 viên cấp 0. Đảm bảo sướng tay anh.” Cô gái ấy nẩn nẩy bộ ngực của mình, khiêu gợi không thôi.



“Chị gì ơi, ngực em căng, chị giúp em với~~?”….

Khôi Đăng nhìn những người ở trước nhà, ăn mặc khiêu gợi gần như không có gì mời chào bọn họ bằng cách lã lơi, quyến rũ nhất. Gái m·ại d·âm, thậm chí có cả nam. Chỉ cần có thể kiếm được phí sinh hoạt, không phải ở ngoài bờ bụi nguy hiểm bọn họ đã b·án t·hân mình. Một vài gương mặt đẹp đẽ từng thấy trên mạng cũng ở đây. Nếu có năng lực, nếu có lá gan họ sẽ không lựa chọn chỗ này. Tích góp tiền bạc chờ một ngày đổi đời hoặc không…

Bỏ qua nơi ấy mới là chợ đen thật sự. Người bán che mặt kín mít. Gian hàng bày biện tuỳ tiện, hàng hoá thì lộn xộn không theo nội dung gì. Kẻ bán thuốc lá với giá 1 gói 1 dị thạch cấp 1, 1 bao gạo xấu với giá tận 3 viên dị thạch cấp 1,… giá cả có thể bị độn lên trời nhưng vẫn có người mua.

“Chợ đen như vậy vẫn tồn tại như vậy được à? Quân đội không ý kiến gì sao anh Đại Hùng?” Khôi Đăng thắc mắc hỏi. Cậu thấy có những quân nhân chỉ che mặt lại, mua bán như bình thường.

Đại Hùng không biến sắc giải thích. “Chỉ cần là có nộp thuế đầy đủ và không phải hành động trái nhân tính, p·há h·oại cứ điểm hay chém g·iết nhau thì chính phủ mắt nhắm mắt mở cho nó diễn ra. Hơn nữa các thế lực, công hội cũng cần một nơi để xử lý những thứ không sạch sẽ của họ. Cái này chị Huệ cũng hiểu đấy.”

Lý Thị Huệ gật đầu, quả thật bọn họ cũng hay mang những thứ không sạch sẽ tới đây để giải quyết.

Đại Hùng cúi người nhìn món đồ ở kệ hàng. “Hơn nữa chợ đen diễn ra là tình nguyện, không ai ép họ cả, kể cả họ (ám chỉ những cô gái m·ại d·âm) cũng tự mình dấn thân vào.”

Không phải ai cũng đủ dũng cảm để g·iết quái vật, không phải ai cũng may mắn có được hậu thuẫn để trở thành dị năng giả.

“Cứ điểm q·uân đ·ội còn tốt chán, ít nhất những người đó hàng tuần vẫn còn được trợ cấp, vẫn có cuộc sống an toàn. Nhiều cứ điểm tư nhân còn kinh khủng hơn thế, nhất là do đám giang hồ lập nên còn kinh tởm hơn rất nhiều." Lúc này chị Huệ cũng nói, mặt cô ấy buồn rũ rượi. “Thương sót họ cũng không thể làm gì, chúng ta không phải thần thánh mà lo hết cho họ được.”

Khôi Đăng đã hiểu. “Mạt thế…”

Huệ cầm sợi dây chuyền thánh giá lên. “Chị từng là đứa sùng thánh, nhưng rồi nhận ra chả có thánh thần nào cả, chỉ có duy nhất chị ở đây. Giờ nghĩ lại thấy mình thật buồn cười.”