Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 146: Kết Thúc




Chương 146: Kết Thúc

Vân Nhi thở phào nhẹ nhõm mà Đại Hùng lại hưng phấn cổ vũ. ‘Tạo ra băng đao nham nhở như vậy trong vài giây ngắn ngủi chứng tỏ cậu ta rất giỏi nha. Có khi ngang với thằng mặt lờ Long kia.’

“Khụ… ụa…” Khôi Đăng lại ói thêm đống máu.

“Khôi Đăng em mau thu hồi lại băng đao. Nó đang khiến em tệ hơn đấy.” Vân Nhi vội vàng cho lời khuyên. “Nếu em bị phân tán tập trung chịu đựng sẽ làm em không đủ ý chí chống lại cơn đau. Mau dừng lại.”

Đại Hùng thì không đồng ý. “Cô điên à, nếu tập trung chịu đựng sẽ càng lúc càng đau. Phải làm việc khác để phân tán suy nghĩ đi chứ.”

Hai người không ai nhịn ai trừng mắt nhau, sắp đánh nhau đến nơi. Nếu không phải có người nhắc Vân Nhi phải tập trung quan sát từ tai nghe thì hai người cắn nhau lập tức rồi.

Khôi Đăng nhớ về những ngày chiến đấu trong dị điểm, khoảnh khắc bất cản bị t·ấn c·ông hay bị đàn côn trùng t·ấn c·ông đau đớn không kém gì. “Tsk.”

“Sống trong dị điểm còn khó hơn vậy… ụa.. Cái đéo gì tao không chịu được chứ. Mơ đi.”

Băng đao dần kết băng dày hơn, giống cọc gỗ hơn là băng đao nhưng cũng cao dần nâng Khôi Đăng đứng thẳng dậy. Dù có khó coi nhưng cho thấy quyết tâm cậu ta.

“Bây giờ bỏ cuộc thì làm éo gì có mặt mũi bảo vệ mẹ chứ… ụa… có cái qq tao chịu thua. Thằng ….khốn nạn… hại cuộc đời mẹ tao phải chạy… khụ khụ….trời mưa to quá mẹ ơi….ah Bát bún mẹ tao làm là ngon nhất, không ai có thể hơn mẹ tao, chúng mày đừng hòng chê nó…. Lũ khốn nạn… mau thả mẹ tao ra…. Sao ông dám đánh mẹ tôi… ơi mau cứu…. Chạy đi mấy đứa, anh sẽ…. khụ… chặn nó…”

Ánh mắt điên cuồng nhuốm máu dần chuyển sang một màu đen khiến Đại Hùng cảm thấy sởn gáy. Những lời nói đầy hận thù được nghiến răng thoát ra.

Trước mặt cậu như có bóng mờ ai đó, không rõ mặt nhưng nụ cười khinh miệt ấy lại hằn lên rất rõ rồi dần chuyển sang những cảnh tượng điên đảo khác…

Vân Nhi cảm thấy có điều không ổn khi nghe Khôi Đăng nói nhảm như thế. “Không ổn, thằng bé r·ối l·oạn tinh thần rồi. Nó đang loạn ngôn, nói những điều trong kí ức của nó. Tác dụng phụ mới phát sinh, đánh giá có thể để lại di chứng. Yêu cầu dừng lại thí nghiệm. Nhắc lại yêu cầu dừng thí nghiệm.”



Cô ấy hoảng sợ mà hét vào tai nghe nhưng giọng nói đàn ông bên trong toát ra lạnh lùng. “Yêu cầu từ chối. Thí nghiệm đang ở giai đoạn cao trào, không thể dừng lại. Vân Nhi cô tiếp tục quan sát không được ý kiến. Nên nhớ cô là một nhà nghiên cứu chứ không phải tình nguyện viên mái ấm tình thương.”

“Mẹ kiếp ông là thằng máu lạnh. Tôi nguyền rủ con ông không lấy được người mình thương.” Vân Nhi hét lớn nhưng cũng chỉ có thể đứng tại chỗ.

“….” Đầu bên kia im lặng một lúc rồi lên tiếng. “Chúng ta là người nhà. Xin lỗi con.”

Vân Nhi hết lớn vào tai nghe bằng tất cả sự tức giận. “Đi c·hết đi lão già cô độc.”

Nhìn Khôi Đăng vẫn tiếp tục nói nhảm đầy lộn xộn, bất kì thứ gì cũng có thể nói ra, thậm chí đang nói xấu thầy giáo lại chuyển sang nhớ về con mèo tam thể nhà bạn, đoá hoa ướt át như nào, thức ăn bị chua, … bất cứ thứ gì cũng lộn xộn.

Chưa kể đến việc băng đao đang càng lúc càng kì dị. Chỗ tiếp xúc mặt đất đã bị băng đông kết, những mảnh băng vỡ vụn lúc trước kết hợp máu của cậu mà hai màu đỏ trắng xen kẽ lơ lững kết nối với nhau thành những băng đao xấu xí, thô kệch.

“Ực. Anh ta rốt cuộc có phải người không chứ.” Vũ Đại Hùng vừa sợ vừa run trước con người trước mặt. Máu me ướt át, mặt chìm trong máu cùng đôi mắt đen, băng đao thì không ngừng kết đông chưa có dấu hiệu dừng lại.

“KHÔI ĐĂNG. KHÔI ĐĂNG. KHÔI ĐĂNG MAU DỪNG LẠI. KHÔNG ĐƯỢC SỬ DỤNG NĂNG LƯỢNG NỮA!!!!.” Vân Nhi vứt bỏ tai nghe, hét lớn. Muốn chạm vào cậu nhưng vừa chạm vào đã thấy lạnh buốt đầu ngón tay truyền tới khiến cô rụt lại. Rõ ràng Khôi Đăng không còn nghe được.

“Mất rồi…. thằng bé mất thính lực lẫn thi lực rồi….huhu…” Vân Nhi khuỵ gối khóc lóc.

Đại Hùng cảm thấy có cỗ lực lượng nặng nề đang trùng xuống vội kéo cô ra xa chỗ Khôi Đăng, thấy còn MinHo đang nằm trên giường anh ta nhanh chóng mang cả hai lui lại vị trí an toàn.

Rắc… xung quan chỗ Khôi Đăng đứng lõm xuống khoảng một gang tay. Nếu khi nãy không kịp lui lại chắc Vân Nhi cũng bị đè gãy xương.

MEOWWW~~~



Tiếng mèo trong trẻo đâu đó vang lên giữa tiếng lảm nhãm, giữa tiếng băng tách tách. Một con mèo đen ngồi trên đầu Khôi Đăng làm bọn họ chú ý. Trên vai còn có một con quạ liếc nhìn hai người rồi kêu lên một tiếng thất thanh.

Tiếng lảm nhãm cũng chậm lại rồi im đi. Toàn bộ băng đao đều ‘tách’ một tiếng hoá thành bụi băng phiêu phiêu trong phòng.

Khôi Đăng cùng vì đó ngã xuống. Trước khi hoàn toàn nhắm mắt cậu thấy trước mặt mình là ai đó cao lớn nhìn cậu nhưng trên mặt lại rơi lệ.

Vũ Đại Hùng lúc này mặc kệ quy tắc hay ảnh hưởng xung quanh mà nhào tới đỡ lấy cậu, tiếc là hụt. Tiếng rầm vang lên rõ ràng.

Thân thể Khôi Đăng cung dần trở lại bình thường, máu không chảy nữa. Tuy có hơi quê nhưng Đại Hùng vẫn nhanh chóng đến kiểm tra tình trạng cậu ấy. “Cậu ta đang ngủ. Không phải lo lắng.”

….

Ngày hôm sau tỉnh dậy Khôi Đăng cảm thấy cả người ê ẩm, cổ họng khô rát muốn uống nước. nhưng mở mắt ra thấy có bốn năm cái đầu đang nhìn mình. Chính xác là nghiên cứu mình.

Thấy cậu mở mắt nhìn bọn họ đầy khó chịu bọn họ liền lùi bước lại. Bọn họ đều là nhà nghiên cứu có kinh nghiệm, chứng kiến cảnh tượng tối qua cũng sợ hãi khi tiếp xúc với cậu.

“Nư… khụ khụ khụ….” Khôi Đăng muốn nói cho mình nước nhưng chỉ có thể ho thay cho nói. Bọn họ cũng chỉ đứng xem không dám làm gì. Trong đầu Khôi Đăng chửi ba đời bọn họ.

Đúng lúc này Vân Nhi mang gương mặt mệt mỏi, hai mắt thâm quần mở cửa vào. Thấy hai bên trừng mắt nhìn nhau không hiểu gì.

Cô nhẹ nhàng hỏi Khôi Đăng: “Em tỉnh rồi à?”

Khôi Đăng gật đầu, há miệng hớp hớp ra hiệu mình cần nước lập tức Vân Nhi đỡ cậu lên, rót nước cho cậu uống, còn không quên quay lại chửi bọn họ không biết chăm người.



“Em thấy trong người thế nào? Giác quan có gì bất thường không??” Cô quan tâm hỏi thăm trình trạng sức khoẻ.

Cậu trả lời bằng âm thanh khá nhỏ. “Không, ngoại trừ cơ thể còn đau nhức không nhấc nổi tay còn lại vẫn bình thường.”

“Có cảm thấy đau đầu không?”

“Có, trên trán thấy rất đau.” Khôi Đăng thành thật trả lời nhưng thấy ánh mắt hơi kì lạ của Vân Nhi, cậu biết chắc có vấn đề trên trán mình rồi. “Trán em bị làm sao à?”

Cô gật đầu. “Tối đó em ngã đập đầu xuống đất nên u một cục. Sau đó…. Đại Hùng bế em vấp ngã… há há há….”

Nói được nửa chừng cô cười chảy nước mắt. “Em bị văng vào thành giường u thêm lần nữa. Nó xấu hổ quá nên không dám tới đây. Há há. Nhưng đừng lo, cả ngày hôm qua dị năng giả chữa trị cho em rồi.”

Khôi Đăng cau mày, môi méo xệch. “Thằng to xác ăn hại.”

“Đúng đúng, to xác ăn hại, há há há.” Nghe thế Vân Nhi cười càng to hơn.

Rầm.

Cửa phòng bị đẩy mạnh vào tường, Vũ Đại Hùng mặt đỏ ngượng xấu hổ, tay cầm theo hộp quà đứng nhìn họ, thở phì phò tức giận.

“Con mụ này, đã bảo không nói chuyện đó cho ảnh biết rồi mà? Sao bà dám bô bô cái miệng như vậy chứ. Tôi sẽ g·iết bà. Yahhhhh.”

Nói rồi cậu ta b·óp c·ổ Vân Nhi lay lay, cậu ta không dám bóp thật chỉ là hờ hờ thôi, lỡ tay bóp thật thì chỉ có nước ra khỏi cứ điểm. Nhưng xấu hổ là thật.

------

Hết một tuần 7 chương. Chúc mọi người tốt lành tuần sau.