CHƯƠNG 14: Thây Ma Chó Đen, Gặp Lại
Ba siêu năng giả họ sử dụng viên thoi, cảm giác họ tốt hơn hẵn, tinh thần cũng hăng hái hơn rất nhiều. Trường Minh tăng thêm sức mạnh, Việt Thanh lại thêm về tốc độ, người cảm thấy nhẹ nhàng hơn, Hải Phong thì thấy ổn định hơn trước rất nhiều.
Mọi người có thể trốn ở đây nhưng về lâu dài không phải là cách, bởi thức ăn nước uống không phải vô tận. Cả mấy ngày qua họ đã đánh rơi thứ ăn cũng không ít. Đặc biệt là nước. Một số cô gái đã bắt đầu thấy ngứa ngáy, da dẻ dơ bẩn. Tuy rằng ở Lát Đa tháng 8 khá mát mẻ nhưng không có nghĩa sẽ khiến người sạch sẽ được, vẫn cần tắm rửa. Nhất là những người dính máu hay dịch thể, đồ áo trở nên khô cứng lại khó chịu.
Điện nước sau đ·ộng đ·ất dường như không hoạt động nữa rồi.
“Giá mà có người có năng lực điều khiển nước ở đây thì tốt quá” Một cô gái than thở.
“Về rồi, nhóm Trường Minh về rồi.” Một người hét lớn, lập tức bị ra hiệu im lặng.
Hai ngày trước mọi người quyết định phân nhóm nhau ra thăm dò và tìm thêm thức ăn. Chia ra 2 nhóm 1 nhóm tìm 1 nhóm ở lại canh chừng, nay là lượt của nhóm Trường Minh. Có như vậy mới đảm bảo tích trữ cho chuyến dài đi sắp tới. Tiện thể tìm kiếm thêm viên thoi hay hi vọng ai đó sẽ thức tỉnh, sở hữu thêm siêu năng lực.
Mọi người ra đón nhóm Trường Minh, phát hiện dẫn đầu không phải hắn mà là một số người khác, có Đình Thiên. Cả đám đang chạy điên cuồng trở về. Mọi người thấy lạ, bất giác Hồng Anh nghĩ ra điều gì đó, mặt không thể tin nổi…
“Mau chạy đi, có một con thây ma khủng bố lắm…hộc hộc…” Một người chống đùi vừa thở vừa nói. “Bọn tôi may mắn chạy thoát được, bên Trường Minh hắn chạy 1 hướng khác rồi.”
Hồng Anh thấy mọi người có những v·ết t·hương đang chảy máu, v·ết t·hương ấy sắc bén chắc chắn do dao gây ra.
“Chú Thiên, thằng đấy cố tình đúng không?” Hồng Anh tay nắm chặt, mặt tức giận. “Hắn cố tình chém mấy người rồi để mấy người dẫn bọn thây ma đi đúng không?” Chị ấy quát lên. “Sao mấy người không….” Nhìn ánh mắt né tránh của những người quay lại… Hồng Anh muốn nói nhưng lại thôi
“Là bị bỏ rơi sao?” Dương An hỏi? “Hay là chuyện này hắn lên kế hoạch trước rồi? Nếu không sáng nay không nhiều người tình nguyện đi tìm đồ đến vậy. Dù rằng hắn ta bảo tìm được một mối lớn có thể thu được rất nhiều đồ mang về.”
Càng nói mọi người càng hiểu ra. Bạn học của cậu và Việt Thanh có Mỹ Lam và những người khác cũng ở đấy.
“Thôi đừng nói nữa, chúng ta mau đi thôi. Con thây ma đó rất đáng sợ.” Đình Thiên vội bảo mọi người thu đồ rời đi.
“Là con chó đen lớn đúng không?” Hồng Anh nói. Đình Thiên gật đầu rồi chợt nhận ra.. “Nó đến rồi à.”
Rầm.
Một con chó đen lớn gấp 3 bình thường, tứ chi cứng ngắc cơ thịt, mắt đen ngòm, xương thịt nó rơi rớt lộ ra ngoài đầy ghê tởm đáp xuống mặt mọi người. Nó chính là thây ma đáng sợ mà mọi người nói. Nhìn miệng nó máu chảy ròng ròng là biết nó đã ăn bao nhiêu người rồi. Không những thế, những con thây ma khác cũng đang đến dần.
Tất cả mọi người không nói lời nào, bỏ hết đồ đạc lại mà chạy ra khỏi tầng nhà này. Chạy cắm đầu cắm cổ mà chạy. Con chó thây ma này nhìn thôi đã thấy sợ, nói gì là bị nó t·ấn c·ông.
“Em sẽ cản đường nó, mọi người chạy nhanh.” Việt Thanh kích hoạt Hoàng Quyền, tay phủ hào quang vàng, lao vào chặn con chó. Mấy ngày nay tuy có dùng viên thoi nên cảm thấy mình nhanh và mạnh hơn rồi. Con chó bị cản trợ bất ngờ nên hứng trọn 1 đấm vào mồm, văng ngã ra ngoài. Nó đứng dậy, gừ gừ trong mồm, rồi hút lên âm thanh ghê rợn. Bầy thây ma ở gần đấy như bị thu hút bởi nó mà lao nhanh đến, tuy tốc độ chỉ như học sinh tiểu học thôi nhưng chúng đang đông dần lên. Việt Thanh biết không thể để lâu dài hơn, nếu không chắc chắn sẽ c·hết bởi bầy thây ma chứ không phải con chó này.
“Việt Thanh, tui ở lại với ông.” Nhã Quyên cầm thanh thép t·ấn c·ông thây ma đang tới. Dáng người nhỏ bé ấy kiên cường đến chừng nào.
“Không cần, bà mau đi đi, ở lại sẽ cản trở rất nhiều. Mình tôi có siêu năng lực sẽ dễ thu hút đối phó hơn.” Việt Thanh đấm văng lũ thây ma khi lại gần. Còn con chó thì đứng ở đằng sau, chực chờ một sơ hở là nó sẽ lao vào t·ấn c·ông. “Dương An, mày dắt Quyên đi dùm tao.”
“Đi thôi, chúng ta ở lại chưa chắc có thể giúp ít.” Dương An kéo tay Nhã Quyên rời đi, mặc kệ cô ấy vùng vẫy. “Nhớ sống mà tìm bọn tao đấy. Tao chờ mày ở chỗ q·uân đ·ội.” Trước khi đi cậu hẹn với Việt Thanh.
“Okie, tao sẽ tìm tụi mày.” Nói rồi Việt Thanh lao vào đấm chúng ác liệt hơn. “Con mẹ chúng mày, lao hết vào đây.”
“Thanh, nhớ đừng để b·ị t·hương.”
Con chó cũng phát hiện ra những người đang chạy kia. Nó bật một phát nhảy xa cả mấy mét, hạ móng vuốt vào cào c·hết một người. Sau đấy không ngần ngại mà nó nhai nát đầu người ấy. Thấy hai con mồi nam nữ kia nó liền một lần nữa bật nhảy vào họ.
“Con chó này, Ai cho mày đụng vào bạn tao.” Ý đồ của nó bị Việt Thanh phát hiện, lập tức chạy ra và đấm vào nó, nhưng lần này hụt rồi. Nó né qua một bên tiện thể đạp một cước vào bụng Việt Thanh, cậu bị đẩy lùi ra sau. Nén cơn đâu Thanh lại lao vào t·ấn c·ông cản trở nó. Nắm đấm của cậu lúc này trở nên cứng cáp hơn rất nhiều, ánh sáng bao phủ cũng mạnh hơn.
Lần này con chó trở nên nhanh hơn, lợi dụng các vách tường mà nhảy liên tục qua lại, khiến cho Việt Thanh không biết nên đánh vào đâu. Thi thoảng còn bị nó đạp vào lưng ngã lộn nhào. Nó dừng lại một lần rồi vênh mặt nhảy tiếp. Nó muốn đùa giỡn với con mồi này.
“Chó c·hết… à c·hết rồi mà.” Việt Thanh lau v·ết m·áu miệng, chạy đấm vào vị trí mà nó nhảy, đấm nát những phần tường ấy. Đến khi nó nhận ra là chỗ nhảy của mình đã bị thay đổi rất nhiều mà té ngã mới dừng lại. “Để tao xem mày còn nhảy nữa không.”
Hoàng quyền lại trở nên sáng hơn, một đấm này Việt Thanh dùng hết sức t·ấn c·ông thật mạnh. Cuối cùng nó bị đấm nát đầu chó của nó. Nó đứng dậy một lần nữa, Việt Thanh thở dốc nhìn nó. Hai mắt nhìn nhau, cuối cùng nó lao lên trước, há miệng của nó thật to tính cắn một lần nhưng chưa lao lên được mấy bước nó đã ngã xuống. Hoàn toàn kết thúc trận chiến.
Việt Thanh muốn nghỉ lắm nhưng nhìn lũ thây ma còn sót lại, cậu đến chỗ xác chó, tìm trong mớ bầy nhầy đấy, may mắn tìm được một viên cầu tròn to bằng đốt ngón tay, thu vào túi trước và lấy viên thoi mà Dương An trước khi đi đã nhét cho cậu, nuốt nó vào phục hồi rất nhiều. Dương An từng nhắc cậu nếu gặp thây ma nào mạnh mẽ nên mổ đầu nó ra tìm viên cầu hoặc viên thoi nâng cao năng lượng của mình.
Quay lại hiện tại, khi Khôi Đăng gặp Dương An và Nhã Quyên bị thây ma đuổi theo.
“Á” Nhã Quyên mãi chạy, vấp đá té ngã. Dương An vội đỡ cô dậy mà chạy tiếp. Hai người khập khiểng chạy, thây ma đuổi tới nơi rồi. Nhưng thế quái nào được vài bước cả hai cùng ngã. Đầu gối thực sự rất đau, máu thấm qua vải rồi. Một thây ma nữ bật hết sức lao vào hai người. Cái c·hết sắp đến với họ. May mắn thay một mũi tên đã cắn vào đầu nó, nó c·hết ngay chân họ.
“Hức..” Dương An nuốt bọt một tiếng. Xuýt soát chút nữa thôi là cả hai đã bi nó cắn rồi, rồi… cả hai sẽ gia nhập vào tụi nó nhưng trước đó sẽ là thống khổ khi bị tụi nó bâu vào cắn xé.
“Hai đứa đừng lo, có anh rồi.” Âm thanh vụt phát ra sau lưng họ. Hai người vẫn chưa hết bàng hoàng mà nhìn lại. Là anh Khôi Đăng, mấy hôm trước anh ấy dẫn bọ cạp đi giờ vẫn còn sống.
“Anh…”
“Để tý nói nhé. Lũ này để anh xử lý.” Khôi Đăng vung xích chém thây ma còn lại. Sau một lúc quay lại với 2 viên thoi trên tay.
Khôi Đăng nhìn hai đứa, hai đứa nhìn Khôi Đăng. Khôi Đăng cúi người xoa đầu cả 2.
“Vất vả rồi” Nụ cười của Khôi Đăng lúc này khiến hai thiếu niên thật ấm áp, dù rằng Khôi Đăng diện mạo cũng rất bình thường.
“Hức hức…Anh ơi…” Bất ngờ tưởng rằng Nhã Quyên sẽ khóc trước ai ngờ Dương An lại là người khóc trước. Cậu đã nén nhịn quá lâu rồi, những người khác khóc, nôn, sợ hãi nhưng mấy ngày qua cậu vẫn luôn giữ cho mình thật kiên cường, nén rất nhiều. Vừa qua c·ái c·hết thôi khiến nút bần miệng chai bật ra rồi. Nhã Quyên sau đó cũng khóc theo. Khôi Đăng cảm thấy rất bối rối. ‘Ớ sao lại khóc rồi.’
“Không khóc không khóc.” Khôi Đăng vỗ vai hai đứa, hai đứa lại khóc to hơn. Lần này đen mặt luôn. “Khóc nữa là thây ma đến giờ. Muốn anh ném chúng mày đi cho tha hồ khóc không?” Khôi Đăng đành dọa, hai đứa nín khóc thật.
“Đến đây đi.” Cậu đỡ hai đứa đến gốc cây lúc nãy, lấy hai chai nước cho uống, thêm ít bánh. Balo thức ăn của cậu cũng không đầy như lúc trước nữa.
Cả hai cầm chai nước trên tay nhưng vẫn chảy nước mắt. Hết cách rồi, Khôi Đăng đành tự mình mở nắp cho cả hai. Nhã Quyên tay run run nhấp miệng, còn Dương An tu ừng ực hết liền nữa chai. Hai đứa bình tĩnh hoàn toàn rồi kể chuyện mấy ngày qua, tiện thể ăn mấy miếng bánh gạo.