Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 145: Tiêm thuốc




Chương 145: Tiêm thuốc

Làm xong cố ấy ngồi xuống ghế đơn sơ trong phòng.

“Chị xin được cho em vác xin luôn rồi, có thể tiêm ngay bây giờ và thời gian c·ách l·y của em giảm xuống hai ngày với điều kiện chị và một người khác ở một bên giá·m s·át em. Đồng ý không?”

Khôi Đăng mặt rạng rỡ nhìn cô. “Thật không chị?”

Nếu rút lại hai ngày thì cậu sẽ có một ngày dư ra để đi tìm vé. Với tài sản hiện trong túi không gian chắc chắn có thể mua được vé.

“Thật, có giấy quyết định đây.” Vân Nhi nhàn nhã gật đầu, lấy túi nhựa clear chứa giấy tờ ra cho cậu xem. Hoàn toàn là thật.

“Hay quá chị ơi.” Khôi Đăng vui mừng mà bắn tim cho cô ấy. “Nhưng mà có điều kiện như vậy chắc có vấn đề gì đúng chứ?”

Khôi Đăng ngay lập tức thay đổi sắc mặt, chính cả Vân Nhi cũng ngạc nhiên. Nhưng cô không giấu diếm mà nói ra sự thật.

“Bên nghiên cứu trước đó làm ra vác xin mới, muốn thử nghiệm lên người đang có virus thây ma. Mà những người có virus ấy đa phần đều không đáp ứng được yêu cầu của họ, đúng lúc em tới nên họ quyết định thử trên người em luôn.”

“…. Biết ngay mà.” Khôi Đăng lờ mờ đoán được nhưng vẫn hụt hẫn khi nghe. “An toàn chứ? Tác dụng phụ của nó là gì đấy chị?”

Vân Nhi cầm giấy giới thiệu sản phẩm ra đọc. “Tác dụng chính là đẩy triệt tiêu virus thây ma trong thời gian ngắn nhất, đây là sản phẩm dành cho các dị năng giả trong các trường hợp nguy cấp.”



Cô đọc tiếp: “Tác dụng phụ: sau 3 - 4 tiếng tiêm có thể khiến người tiêm vào đau nhức toàn thân, đi kèm các trạng thái chảy máu, ngứa ngáy toàn thân, mất giác quan trong thời gian ngắn từ một đến hai ngày, sau đó ở trạng thái đau đầu thần kinh trong nhiều ngày.”

“Oh, cũng… nghe khó chịu thật đấy.” Khôi Đăng cau mày khi nghe tác dụng ấy. Có lẽ vì những tác dụng phụ đó mà không ai tình nguyện thử.

Vân Nhi gật đầu. Đau nhức toàn thân là đủ khiến các dị năng giả khổ sở rồi nay còn thêm những điều khác thật tổn hại. Nhất là đau đầu thần kinh có thể ảnh hưởng rất lớn trong cuộc sống của họ, nặng nhất có thể là tâm thần.

“Em có thể không đồng ý, bên nghiên cứu có thể thí nghiệm trên chuột bạch cũng được. Tác dụng phụ của nó quá tệ mà, tốt nhất không nên tiêm nó làm gì. Chị khuyên thật.”

Khôi Đăng suy nghĩ giữa lợi ích và nguy hiểm, cảm thấy không lý do gì phải do dự cả. “Tiêm đi. Không sao cả, em chịu được.”

Khôi Đăng cởi bỏ lớp áo khoác, đưa cánh tay ra trước mặt Vân Nhi. Vân Nhi khó chịu ra mặt, cô đã khuyên bảo như vậy vẫn cố chấp đồng ý thì hết cách rồi. Cô ấn đồng hồ, bên ngoài có tiếng gõ cửa lần nữa.

“Mời vào.”

Đẩy cửa bước vào là Vũ Đại Hùng, lần này anh ta mặc quân phục hẵn hoi, không còn chiếc áo lót nhưng mớ cơ bắp vẫn khít nịt lớp áo. Thật sự nói mặt anh ta cau có, vẻ mặt cực kì không tình nguyện, vào cũng chả thèm chào hỏi, lập tức dựa lưng vào tường nhìn bọn họ.

“Mặc kệ nó, mai là ngày nghỉ của nó nhưng bị điều đến đây canh trừng em nên nó khó chịu đấy.” Vân Nhi thản nhiên bố trí máy tính và camera ở các góc, dán các thiết bị đo y tế lên người cậu.

Khôi Đăng nhìn anh ta gật đầu chào hỏi xong chờ đợi Vân Nhi tiêm thuốc. Dù có tận thế xem ra cũng không ai muốn tăng ca.



“Đặt cam quay để làm tư liệu, không sao cả.” Nói xong cô bắt đầu tiêm thuốc vào cho Khôi Đăng. Nhìn cánh tay đầy vết thâm đen mà cô ấy hít hơi thật sâu. ‘Chắc phải đau lắm mới chịu được chừng này virus mà không hoá thành thây ma.’

Dung dịch màu hồng xinh đẹp trong ống ống tiêm bạc lạnh lẽo được Vân Nhi cẩn thận tiêm vào. Mà Đại Hùng cũng tò mò đến nhìn.

Vân Nhi cầm bảng bắt đầu quá trình theo dõi của mình. “Cảm thấy thế nào?”

“Vẫn thấy bình thường. Lúc tiêm vào cảm giác khá mát.” Khôi Đăng trả lời, đáp lại Vân Nhi là gật đầu nhìn đồng hồ.

Chỉ ít phút sau cậu thấy bắt đầu có hiệu quả. Vết thâm đen trên tay bắt đầu rút bớt nhanh chóng, cuối cùng sau 15 phút chỉ còn lại nửa cẳng tay trở xuống bàn tay chưa bị biến mất.

Cả quá trình không ai nói gì, chỉ tập trung quan sát. Khôi Đăng không biết là ngoài ba người họ đang theo dõi còn có cả một nhóm nghiên cứu khác cũng đang thu thập dữ liệu.

“Hiệu quả tốt đấy chứ. Mật độ virus ở tay em dày gấp 4 5 lần người bình thường mà nó có thể triệt tiêu chừng đấy xem ra rất có hiệu quả.” Vân Nhi đánh giá, ngòi bút rột rột ghi lại.

Nhưng cũng chỉ đến như vậy, sau đó tốc độ triệt tiêu dừng hẵn lại. Khôi Đăng hít sâu đón chờ tác dụng phụ sắp tới.

“Ư….đau như kiến cắn vậy…” Khôi Đăng cảm nhận cơ thể mình từ trong ra ngoài nhốn nháo, khó chịu. Từ miếng thịt như bị kiến bu vào cắn lấy cắn để, cả chân tóc cũng cảm nhận tê rứt không thôi. Điều càng đau hơn là xương của cậu bứt rứt liên tục, cảm giác như có tia điện chạy qua chạy lại không ngừng, nhưng nó chỉ chạy từng khúc từng khúc một, giống như sâu bò.

Cơn đau càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Đau đến mức cả cơ thể cậu ta đỏ lên như khỉ ăn ớt. Kinh mạch căng lên rồi hạ xuống như sóng biển.



“Không cần phải nhịn, cứ việc hét lên….” Vân Nhi thấy vậy vội bảo cậu hét lên nhưng chưa nói xong đã bị tiếng hét của cậu làm điếc tai.

“AAAAARHHHHH……”

Tiếng hét giữa đêm khiến những người xung quanh vội vàng tìm kiếm nguồn âm, nhưng rất nhanh nhận được tin nhắn thông báo liền từ bỏ.

Khôi Đăng thậm chí không chịu nổi mà ngã xuống đất, ôm lấy cơ thể mình chịu đựng cơn đau. “Ụahhh…”

Bất ngờ cậu ói ra máu lẫn thức ăn mới tiêu hoá lúc nãy. Thất khiếu tai mắt mũi miệng cũng bắt đầu chảy máu từng chút một. Vân Nhi muốn giúp đỡ nhưng nguyên tắc không được đụng vào mẫu vật thí nghiệm khiến cô chỉ có thể bất lực rơi nước mắt ghi chú.

Mà Vũ Đại Hùng thấy như vậy anh ta cũng nuốt nước bọt đầy khó khăn. Thà b·ị t·hương chảy máu hay bị cắt đứt cơ thể còn sẽ đỡ đau hơn như vậy. Anh ta không chắc nếu là mình liệu có chịu được không.

Ba mươi phút trôi qua, Khôi Đăng mắt nhắm mắt mở co giật trên sàn nhà. Sàn nhà bị cậu bấu chặt nát cả gạch.

Vũ Đại Hùng không nhịn được mà nói lớn. “Thằng kia, không muốn c·hết thì làm gì đó đi. Giải phóng sức mạnh của cậu, đổi cơn đau thành sức mạnh đi.”

“Gruuuu... Băng đ…đao..” Khôi Đăng nghe vậy cắn chặt răng, tay vươn về phía trước cố gắng tạo ra băng đao. Băng đao liên tục xuất hiện nhưng lập tức bể thành băng phiến. Cả quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại đến mức băng phiến rơi đầy sàn.

Đại Hùng ở một bên cổ động cậu, có thể nói là gây áp lực bằng giọng vịt đực của mình.

“Con mẹ nó…..Ồn quá….” Cuối cùng băng đao đã tạo ra được hoàn chỉnh, Khôi Đăng muốn dựa vào nó để chống đỡ bản thâ nhưng băng đạo lập tức vỡ ra. Cậu gần như ngã ập xuống chỗ băng phiến.

“Wa…” Đại Hùng gấp rút giang tay định đỡ cậu nhưng bị Vân Nhi ngăn lại. Cô ấy lắc đầu, nhắm chặt mắt không dám nhìn, dù sao cô cũng là một nhà nghiên cứu nên phải tuân thủ những nguyên tắc cơ bản của nghiên cứu.

Không có tiếng va đập. Vân Nhi ti hí nhìn mới thấy Khôi Đăng đang chống trên hai thanh băng đao nhưng kích thước nhỏ và nham nhở hơn rất nhiều. Nhưng chừng đó đủ chống cho cậu không ngã xuống băng phiến.