Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

CHƯƠNG 13: Viên Thoi




CHƯƠNG 13: Viên Thoi

Sự xuất hiện của dị năng giả mới thật sự làm thay đổi cuộc chiến lập tức. Nhiều con bọ đã lập tức bay ra khi thấy tia điện nguy hiểm ấy, nhiều người còn may mắn sống sót lập tức chạy đến nơi nào đó trốn, không phải trốn bọ mà là tia điện.

Trường Minh nhân cơ hội này cũng t·ấn c·ông lũ bị đ·iện g·iật tê tái còn lại. Việt Thanh dùng Hoàng Quyền đấm nát đầu chúng. Vừa t·ấn c·ông vừa né tia điện. Thi thoảng cả 2 bị tia điện đánh trúng cũng tê tái ngất ngây.

Cuối cùng sau khoảng 30s tia điện cũng dừng lại, siêu năng giả ấy cũng ngã xuống đất. Có vẻ là ngất đi rồi, tiện thể mái tóc cậu ta cũng xoăn tít. Một con bọ ngựa không cam tâm nên bay vọt nhanh đến chỗ cậu ta, định 1 lần báo thù cho đồng loại, nhưng tiếc là bị 1 búa Trường Minh đập nát đầu.

Cuối cùng đám bọ cũng đã bỏ đi. Xác bọ ngựa, xác người máu chảy đẫm đất, vết đánh đen trên mặt đất là những gì còn sót lại. Nếu không có những dấu tích ấy thì đây có lẽ là sẽ không ai tin tưởng mình đã trải qua nó.

“Sống rồi. ha…ha…” Họ thở phào.

“Mau đến dìu cậu ta dậy rồi rời khỏi đây ngay.” Trường Minh lập tức ra lệnh. “Vừa rồi tiếng động lớn như vậy chắc chắn sẽ bị những con khác để ý. Mau rời ngay lập tức.”

Một số người cũng đang cố kiếm trác từ xác bọ ngựa cũng nhanh chóng lấy chút gì đó rồi đi. Họ bẻ càng đao nhưng có vẻ nó khó chắc nên nhờ Trường Minh hỗ trợ. Đặc biệt là Dương An, giả vờ lượm đồ gần xác c·hết nhanh tay mở đầu 1 con bọ ra, chỉ tìm được một viên đá hình thoi nhỏ, trong suốt, bằng móng út, khác với viên đá thức tỉnh lần trước hình tròn mà cậu tìm được ở xác nhện. Nhưng vì mọi người cũng bắt đầu di chuyển nên cậu cũng chỉ có thể vơ qua thêm 1 cái đầu nữa, cũng chỉ 1 viên thoi như thế. Cậu giấu chúng đi và lượm đồ rồi đi theo.

Siêu năng giả tia điện kia ngất rồi, được Trường Minh cõng mà đi. Việt Thanh cũng thu hồi hoàng quyền, dìu người khác đi trước, bản thân cản sau.

Thật may một đoạn đường không bị con nào đuổi theo. Khi ra ngoài khu cây cối siêu lớn ấy họ tìm được một vài công trình kiến trúc không sụp đổ hoàn toàn vào đấy trốn.

“Ai biết sơ cứu mau sơ cứu cho cậu ta ngay.” Trường Minh đặt cậu ta xuống và lệnh mọi người sơ cứu. Khi nãy cõng trên lưng Trường Minh thấy nhịp tim cậu ta đập rất yếu, ‘hi vọng không phải là hàng dùng 1 lần. Cậu ta mà c·hết thật sự rất phí.’ Trường Minh nghĩ thế.



Một cô gái học điều dưỡng biết sơ cứu đã đứng ra giúp, ép ngực một lúc cuối cùng cậu ta ho khụ khụ mơ màng tỉnh dậy.

“Cậu không sao chứ?” Trường Minh lay vai, lấy chai nước uống dở của mình đút cho cậu ta. Cậu ta cũng không phải đối mà uống từng ngụm. Nhìn cậu ta còn sống mọi người thở ra 1 hơi nhẹ nhõm. Bây giờ thêm 1 người có năng lực thêm 1 cơ hội sống cho cả đoàn thoát khỏi nơi này.

“Tôi ổn. Lần đầu thức tỉnh năng lực quá sốc rồi.” Võ Hải Phong cười. “Cám ơn anh và mọi người cứu tôi, không là tự c·hết luôn rồi.”

“Là chúng tôi cảm ơn cậu mới đúng. Năng lực của cậu xuất hiện rất đúng lúc, cứu được rất nhiều người.” Trường Minh vỗ vai cậu. “Cậu cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta an toàn rồi.”

“Cám ơn anh nhiều.”

(Lưu ý nhỏ: Trường Minh và Hải Phong bằng tuổi nhau nên xưng hô bằng nhau.)

Tuy là nhiều người được cứu nhưng nhưng những ám ảnh để lại còn đáng sợ hơn với những người khác. Cảnh chém đứt đôi người, đầu bị gặm tưởng chỉ có trên phim mà nay nó hiện sát trước mặt họ. Nhiều người mặt vẫn còn dấu v·ết m·áu và nước mắt. Có một số người lại ngồi co ro ở 1 góc, ôm người sợ hãi, lại có người nôn ra mặt đất. Tuy là gặp cảnh này vài lần nhưng không thể nào hoàn toàn thích nghi được. Những người có siêu năng lực dường như khá hơn một chút, họ không hoàn toàn thể hiện ra rõ ràng.

Hồng Anh cũng không thật sự khá hơn chút nào, ngồi bệt đất, hai tay ôm đầu gối. Những hình ảnh ấy ùa về khi nhắm mắt lại, dù có mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy khó chịu.

“Chị ơi” Nhã Quyên với cặp kính to vỗ vai Hồng Anh, tay cầm bình nước đưa cho chị ấy uống. Hồng anh gật đầu cảm ơn. Sau đấy nhã Quyên lấy viên kẹo ngậm dúi vào tay Hồng Anh.

“Ăn chút kẹo sẽ khá hơn đấy chị ơi.” Nhã Quyên ghé sát tay nói thầm Hồng Anh, khiến tai cô không nhịn được mà đỏ lên. Trùng hợp thay cảnh này bị Mỹ Lam thấy được, cô ta khoanh tay cười khinh, chính mình cấm một cây kẹo mút bỏ miệng, đồng thời cầm những viên khác đi đến những người khác.



“Anh Minh, ăn chút kẹo sẽ đỡ hơn đấy” Mỹ Lam bóc kẹo mút đưa lại gần miệng Trường Minh, mặt ngây thơ đầy vẻ quan tâm. Thấy vậy Trường Minh cũng không nỡ lòng từ chối mà ngậm luôn, mỉn cười cảm ơn. Mỹ Lam cũng e thẹn đỏ mặt ngại ngùng. “Anh nhớ giúp đỡ em với nha soái ca~.” Cô nhón chân nói thầm vào tai rồi bỏ đi ngay sau đó, mang kẹo đến những người khác.

‘Con đấy lại làm gì vậy trời? Mua chuộc lòng người à?’ Hồng Anh nghĩ trong đầu. ‘Phát gớm, giả vờ e then.’

Quả thật khi có chút đồ ngọt vào sẽ làm người ta sẽ trở nên thả lỏng hơn. Mọi người cũng dần nói chuyện lại với nhau, kiểm tra lại những gì còn lại. Nhất là những người còn lấy được càng đao bọ ngựa, cùng khá thích thú không buông. Có người đề nghị quay lại lấy thêm càng đao, dù sao có thể dùng làm v·ũ k·hí rất tốt nhưng bị Trường Minh từ chối với lý do không an toàn nếu quay lại.

Trường Minh cũng có 1 càng đao làm v·ũ k·hí, con bọ ngựa t·ấn c·ông Hải Phong ấy đấy. Càng của nó khá nhất trong những cái khác, khá nguyên vẹn và cứng cáp. Cầm trong tay vung lên vung xuống, độ ngầu của Trường Minh trong mắt nhiều người cũng tăng lên.

Trái lại Việt Thanh dường như chỉ ở 1 bên nhìn. Tay nắm chặt, mắt nhìn không tiêu cự. ‘Giá mà mình có thể mạnh lên, lúc đấy có thể cứu được nhiều người hơn.’ Cậu nắm bàn tay, Hoàng Quyền bao phủ, thả ra nó dần tan biến. Uy lực của nó tuy mạnh mẽ nhưng so với lũ quái vật đấy thật sự không hoàn toàn áp đảo được. Nhất là chỉ có một mình khi đối đầu với cả một đống. ‘Không thể nhưng bao nam chính một mình cân cả thế giới được.’

‘Thật tệ hại’

Bên kia chú Đình Thiên cũng đã sơ cứu xong, Dương An cũng đã kiểm tra 2 viên thoi mình tìm được, cậu không dám cho nó vào miệng hay làm gì khác, chỉ sợ sảy ra điều gì đó không hay ngay bây giờ. Hơn thế nữa, lúc nãy Trường Minh hắn đã đến thăm dò cậu có thu thập được gì không, rõ ràng hắn đã phát hiện cậu lục đầu bọ ngựa nhưng không chắc mình thu được gì. Một số người khác cũng có vẻ cũng bị giả vờ hỏi như thế. Cậu không tính đưa ra thứ đấy nên giấu đi, nhưng một số người khác thì tìm được nhưng lại đưa cho Trường Minh. Cuối cùng tổng là 3 viên thu được.

Dương An vẫn quan sát hắn, muốn xem thử khi hắn dùng thứ đó sẽ có hiện tượng gì. Không ngờ tên đấy lại công khai nhưng viên thoi đấy trước mặt mọi người, còn trực tiếp nuốt vào. Và không có hiện tượng gì. Chỉ thấy hắn bảo là cảm giác mạnh lên một chút xíu. Cậu cảm thấy nghi ngờ chút, muốn thử nghiệm nhưng không dám.

“AAAA…” Một cô gái ôm lấy cổ họng, mắt căng đỏ ngã khụy xuống, có vẻ rất đau đớn.

“Nãy tôi thấy cô ta lén nuốt viên thoi như khi nãy anh nuốt ấy, không ngờ lại như thế.” Một người nhanh chóng tố trạng. Mọi người có người tránh xa có người lại gần giúp đỡ. Dương An nắm chặt viên thoi trong túi, mặt không cảm xúc. ‘Nguy hiểm qua.’



Không biết là vô tình hay sao mà cậu thấy Trường Minh liếc nhìn cậu với ánh mắt gian xảo, miệng nhếch mép. Nụ cười đấy khiến Dương An rùng mình, thầm nghĩ có lẽ hắn đang thử mình.

Cô gái ấy cuối cùng cũng không qua khỏi, máu chảy thất khiếu đến dọa người.

“Vứt cô ta ra ngoài đi.” Một kẻ rất thân cận với Trường Minh đề nghị. Việt Thanh lập tức phản đổi nhưng lại bị Trường Minh đè lại, cuối cùng chính hắn mang xác cô ta đi ra khỏi chỗ trú ẩn rồi quay lại.

“Mọi người chú ý.” Trường Minh thu hút chú ý mọi người. “Mọi người thấy rồi đấy, những viên thoi này người bình thường có lẽ không sử dụng được.” Trường Minh lấy 1 viên thoi ra show cho mọi người. Dương An lúc này tính toán xem liệu hắn có mấy viên. Bởi vì cô gái lúc nãy không hề có lục đầu bọ ngựa, vậy thì sao cô ấy lại có chứ. Dương An nghi ngờ Trường Minh đưa cho cô ta, biến cô ta thành thử nghiệm. “Mà tôi lúc nãy đã thử trước mặt mọi người rồi, hoàn toàn không vấn đề. Chính vì vậy…” Giọng Trường Minh trở nên cứng hơn “Tốt nhất mọi người nên đưa nó cho tôi. Tôi càng mạnh mọi người sẽ càng an toàn hơn. Với sức mạnh của tôi tôi càng mạnh sẽ càng thêm an toàn hơn rất nhiều. MỌI NGƯỜI HIỂU ĐIỀU ẤY MÀ PHẢI KHÔNG??”

Đến lúc này Dương An đã xác định tên này không phải là một tên cơ bắp não đậu rồi. Nhưng điều hắn nói đã đánh trúng tâm lý mọi người, nhưng họ vẫn chần chừ.

“Hãy đưa nó cho tôi đi, tôi hứa sẽ ưu tiên bảo vệ người đưa nó cho tôi.” Lúc này cũng có người đứng ra đưa cho hắn, theo sau đó là vài người khác. Tổng lại hắn lại có thêm 5 viên.

Nhưng lại có 2 người đem 3 viên cho Việt Thanh trước mặt Trường Minh. Đây rõ ràng là không tín nhiệm hắn. Việt Thanh cũng bất ngờ khi có người đem cho cậu viên thoi, ù ù cạc cạc nhận lấy.

“Đưa cho người có năng lực nào cũng đâu khác gì nhau.” Bác gái ấy liếc nhìn Trường Minh rồi bỏ đi kèm câu nói. “Đoàn mạnh mẽ không thể dựa vào 1 người được.”

Nhưng chính vì như thế cũng khiến Trường Minh như bị chọc tức nhưng hắn nhịn lại, dẫu vậy gân tay đã bán đứng hắn.

“Các người nên sử dụng đi, càng sớm càng tốt cho chúng ta.”

Dường như đoàn đội đã chia làm 2, một theo Trường Minh, một theo Việt Thanh. Còn Hải Phong thì bị bỏ qua một bên, dù sao năng lực của cậu ta không an toàn bằng, hơn nữa một số người bị g·iết bởi cậu ta nên không mấy thiện cảm.

Nhưng nhân lúc mọi người không chú ý Trường Minh đã dúi 1 viên thoi vào tay Hải Phong, nháy mắt ra hiệu im lặng. Điều này làm Hải Phong cảm động. Trường Minh thành công thu thập Hải Phong vào bên mình.