Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 136: Mùi hắc-ín




Chương 136: Mùi hắc-ín

Khôi Đăng được phân bố vào 1 phòng đơn không quá 15m2. Vì cậu là dị năng giả nên được ưu ái hơn như thế. Căn hộ đó thường là của 1 nhà 4 người sống cùng, muốn tốt hơn tốt nhất xìa thêm tiền. Nhưng 15m2 2 người như Khôi Đăng là đủ.

Nơi này điện đóm không có, đa phần thắp sáng bằng nến hoặc đèn pin dự phòng, nến thì rẻ nhưng đèn pin mắc hơn. Nhìn hai khu dân thường tối om lập loè ánh sáng nhỏ cùng những cột đèn đường chiếu sáng chung 1 vùng đối nghịch với khu quan trọng đèn điện sáng rõ từng nhà. Khác biệt chi tiêu, khác biệt hưởng thụ, khác biệt đãi ngộ.

Khôi Đăng nhớ cổ tự phát sáng của mình, vẽ lên tường hằn cả vết cũng không có chuyện gì. Kí hiệu mãi là kí hiệu không thành cổ tự. Cậu thở dài tự hỏi bao giờ các kĩ năng mới dùng lại được.

Sự nhức nhói ở tay khiến Khôi Đăng nhớ ra virus thây ma vẫn ở tay mình, muốn giải quyết nó chỉ có thể chờ lục thi hoả thôi.

Tiếng còi in ỏi vang lên đột ngột, cậu thấy người xung quanh chạy ra khỏi nhà lũ lượt. Tiếng loa vang lên giữa hoảng loạn

[THÂY MA CẤP 2 TẤN CÔNG. NHẮC LẠI THÂY MA TẤN CÔNG. NGƯỜI Ở CỔNG TÂY MAU CHÓNG DI CHUYỂN SANG CỔNG NAM.]

Nghe vậy cậu liền mang MinHo chạy theo. Nhưng cậu dừng bước. “Thây ma cấp 2 thôi mà, mình đánh được mà, có gì đâu phải chạy??”

Thế là Khôi Đăng chạy về phía cổng tây. Ở đó đã thành bãi chiến trường rồi. Những người dân đen ở đó trở thành thây ma xông vào cổng cứ điểm. Tiếng đạn liên miên nổ ra nhưng không thể đẩy lùi được chúng. Đặc biệt phía trước là con đầu đàn. Thây ma cấp 2 béo ục ịch như lợn. Trở thành thây ma rồi mà mỡ trên người không thay đổi, căng cứng xấu xí.



Đạn vào người nó tất cả đều bị làn da đàn hồi của nó bật lại. Đối diện với nó chỉ là 1 dị năng giả cấp 1, anh ta tay cầm trường thương không ngừng t·ấn c·ông nó. Lê Nhất Lâm là dị năng giả cấp 1, dị năng [Thương Ảnh] có thể đâm ra những ảnh thương liên tục.

Ngày đầu mới gia nhập quân phòng vệ liền được phái tới cứ điểm hôm nay cùng những người khác. Nhưng trừ anh và mấy bác già ở lại canh chừng thì số còn lại lẻn đi uống rượu. Bất ngờ có người trở thành thây ma liền điên cuồng t·ấn c·ông.

Thương Ảnh quá yếu so với lớp mỡ của nó. Đánh vào cũng chỉ làm rung bụng nó. Nhắm vào đầu nó cũng như vậy, lớp mỡ chặn lại toàn bộ. Một mình anh ta không thể làm được gì với con thây ma này đành hú còi. Bị nó đấm bay vào tường.

Lê Nhất Lâm máu chảy trên trán những vẫn chống thương đứng dậy. Nhưng đón tiếp anh là nắm đấm to bự của nó sát thẳng mặt cậu ta. Lê Nhất Lâm nhắm chặt mắt đón chờ c·ái c·hết, chỉ mong người nhà anh sẽ được bồi thường thoả đáng.

Nhất Lâm thấy mình bị ai đó kéo giật ra sau, bóng người thay anh ta cản lại. Băng đao đối phì quyền (tay mập :p) băng đao thăng thế chẻ đôi phì quyền thành 2 phần. Từ chỗ v·ết t·hương nhanh chóng kết băng. Thây ma béo mập đau đớn rút tay về, tức giận muốn đánh bóp c·hết cậu liền tung phì trảo bắt lấy cậu.

Khôi Đăng dùng băng đao chặn nó lại đông thời tay kia tạo ra băng đao khác phóng vào mắt nó khiến nó gào thét. Nhân lúc ấy cậu sử dụng [thi vương cự lực] mà chém đứt tay nó bằng băng trảm. Cánh tay của nó bị xẻ đôi liền kết băng nham nhở. Hai tai của nó hoàn toàn phế đi. Không còn cách nào khác nó cuộn tròn mình lăn về chỗ cổng. Khôi đăng tưởng rằng nó muốn lấy thịt đè người ai ngờ đến trước gần cậu nó liền đổi hướng khác, chỗ có người đang đứng nhìn.

Lúc này Nhất Lâm máu me be bét phóng thương ảnh vào nó. Thương ảnh như long vân phóng vào nó không thể đánh bật nó ra khỏi đường lăn nhưng ít nhất khiến nó chậm đi. Chừng đó đủ để Khôi Đăng tung băng trảm. Băng trảm cắt một đường dài trên đất, băng mọc lên như gai khiến nó đau đớn. Nó không lăn nữa mà nhảy bật vào mục tiêu. Những người đứng đấy thấy tảng thịt lớn hướng về chỗ họ, la hét chạy tán loạn.



Khôi Đăng nào để nó dễ dàng như thế liền băng trảm về hướng nó, chặt thân nó làm hai. Dù chỉ còn một nửa nhưng cố gắng bò đi, tay hướng về người như muốn bắt lấy thức ăn. Sức sống của thây ma đhúng không thể coi thường, không đánh nát đầu nó vẫn sẽ vất vưỡng như thế.

Đúng lúc này ở trên cao giáng xuống mũi tên trắng tinh giữa màn đêm xuyên thủng nát tan đầu nó. Khôi Đăng biết tiếp viện tới rồi.

“Tới cũng đúng lúc ghê.”

Nhìn lên mới phát hiện người quen, cô gái tóc ngắn sáng nay ngủ trong tay Đồng Minh Khuê – Vũ Ngọc Hạnh tay cầm cung bạc đứng trên tường thành. Mũi tên trắng lúc nãy là do cô ấy tạo ra.

Bắt gặp ánh mắt Khôi Đăng cô ấy mỉm cười vẫy tay chào cậu. Xem ra Ngọc Hạnh là một cô gái dễ gần. Ngọc Hạnh nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất đến chỗ thây ma tìm dị thạch. may cũng có dị thạch cấp 1.

“Của ông nè.” Ngọc Hạnh ném cho Khôi Đăng. “Tôi chỉ ăn hôi thôi, không có tôi ông vẫn thừa sức kết liễu nó mà.”

“Oh ừm, cám ơn.” Khôi Đăng gật đầu. “Cô làm gì ở đây? Hội nhóm mọi người đâu rồi??”

“Chậc.. Bọn họ lại họp với chủ thành rồi, tôi thấy chán quá nên trốn ra đây.” Ngọc Hạnh chán nản giải thích. Họp hành lúc nào cũng nhàm chán, ở ngoài này vẫn thoải mái hơn. Cô ấy xoa xoa chiếc mũi nhỏ xinh của mình, cau mày nhìn Khôi Đăng. “Sao ông đầy mùi hắc-ín vậy? Khó chịu quá.”

“Hả???” Khôi Đăng ngửi người mình. Vẫn bình thường mà, không có mùi lạ. “Không có mùi gì mà?”



“Vậy à., chắc tôi nhầm với mùi… Bọn họ tới đúng lúc ghê.” Ngọc Hạnh định nói thêm nhưng đổi chủ đề khi thấy một nhóm người mặc đồ bảo vệ tới, cả người nhìn mệt mỏi như mới thức dậy. Cả người còn hương men cay nồng.

“Thây ma đâu?? Sao lại báo động giả thế hả thằng mới này? Có biết báo động như thế nguy hiểm lắm không? Báo động đó không phải cho mày chơi, hiểu không thằng mới c·hết tiệt này.” Tên cầm đầu mặt xẹo không nhìn thấy có thây ma nào hắn ta cay đỏ mắt. hùng hổ nắm áo Lê Nhất Lâm quát tháo, mặc kệ anh ta có máu chảy đầy đầu. Những người khác cũng hùa theo trách móc.

Hai người Khôi Đăng thấy khó chiu với chúng, không hẹn mà tiểu băng đao và mũi tên trắng bắn vào chúng khiến chúng sợ hãi.

“Thằng chó nào…” Tên cầm đầu vừa muốn quay lại quát nhưng thấy Đỗ Ngọc Hạnh liền muốn chuyển hướng vào Khôi Đăng, kết quả thấy băng đao kề cổ liền không dám hó hé, đổ mồ hôi hột. “Hai ngài….có gì bình tĩnh nói, xin bỏ v·ũ k·hí xuống….”

“NGỌC HẠNH” tiếng Đồng Minh Khuê hốt hải chạy tới. Nhìn thấy người yêu không bị sao mới thở phào. Nhìn thấy cô ấy giương cung vào tên cầm đầu, không nhiều lời lập tức từ đất xuất hiện roi đất vụt bay hắn ta. “Mày muốn làm gì em ấy??”

Cô ta nhìn hắn và những kẻ khác như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Khôi Đăng giờ mới cảm nhận được điều Công An nói. ‘Người phụ nữ này thật đáng sợ.’

“..khụ khụ…” Hắn ta làm gì còn sức mà trả lời. Hắn tuy là dị năng giả cấp 1, có thể biến da mình thành da cá sấu với sức bền cao nhưng chả bao giờ chiến đấu, ỷ vào quan hệ họ hàng với người trong khu trung tâm mà đến cổng tây làm canh gác. Việc nhẹ lương ổn, tuỳ ý bắt nạt, t·rấn l·ột kẻ khác, gặp những kẻ mạnh hơn thì xúm núm nịn nọt. Bị roi đất đánh không ít thì nửa tháng nằm liệt.

-----

Lên bù 2 chương hôm qua ahihi