Chương 135: Tới Cứ Điểm
Bên trong hộp là một cục đá xù xì (???) đen như than, to bằng quả dưa hấu.
“Cái này… xấu quá??” Khôi Đăng nhận ra mình lỡ lời nhưng có vẻ không quan trọng, bọn họ cũng nghĩ thế. “Cái này là lý do mọi người bị rượt đuổi à?”
Trình Đức Hải gật đầu, xoa mũi tự hào. “Nó đó. Trứng ong chúa cấp 4, cực kì giá trị. Có nó rồi hội nhóm chúng ta sẽ phát tài.”
Khôi Đăng Không hiểu lắm, quả trứng côn trùng ngoài ăn thì làm được gì mà quý giá?
“Trứng ong chúa cấp 4 được treo giá mua tận hơn 200 ngàn Tân tệ lận đấy. 10 tân tệ đủ mua 1 dị thạch cấp 1 rồi.” Đỗ Công Anh một bên nói cho Khôi Đăng. “bán nó đi rồi chia ra thì mỗi người được khoảng 3 4 trăm tân tệ rồi, đủ để mỗi người tân trang cho bản thân.”
“Ohhh, cám ơn cậu.”
“Đâyyyy, phần này là trả công cho cháu đã giúp đỡ khi nãy.” Trình Đức Hải nhét vào tay Khôi Đăng một viên dị thạch cấp 2. Trình Đức Hải cũng đắn đo lắm quyết định sẽ trả công bao nhiêu, dị thạch cấp 1 thì hơi ít, mà cấp 2 thì bản thân sẽ về bị vợ mắng. Nhưng người ta giúp đỡ mình như vậy mới giữ cho cả đội còn sống sót. Dị thạch cấp 2 này vẫn đáng giá.
“Cám ơn chú.” Khôi Đăng nhìn viên dị thạch trong tay không cảm xúc gì. ‘Thứ này với họ quý giá, nhưng với mình đã sở hữu rất nhiều viên như vậy…không cảm được giá trị mà, tội lỗi tội lỗi.”
“Ông đến cứ điểm nào? Bọn tôi đến cứ điểm Vi153.”
“Ừm…” Khôi Đăng xem đồng hồ. “Cùng đường rồi. Cho em đi quá giang nhé.”
“Oke, không vấn đề.” Trình Đức Hải đồng ý.
----
Khi chuyến xe dừng lại họ cũng đã tới cứ điểm V153, cũng mất tận 1 ngày mới đến được. Trong 1 ngày này cậu nghe được nhiều chuyện sảy ra từ lúc tận thế, nào là thây ma bùng nổ, côn trùng nổi loạn biến lớn. Đông thực vật cũng không thua kém phát triển, các cứ điểm được tạo như thế nào, bất mãn…. So với trước đây cuộc sống người bình thường rơi vào xám xịt.
Cứ điểm được xây dựng bằng tường đá xám xịt. có trạm canh gác ở bốn góc, thêm cả những hàng rào cọc gỗ, lính gác thường xuyên.
Ở ngoài rất nhiều túp lều nhỏ được dựng tạm bợ, những người ở đó đều không ổn, gầy gò ốm yếu, cả người bệnh tật. Họ đa số là những người không đủ lệ phí để vào trong cứ điểm, chỉ có thể nương tựa bên ngoài, chờ cứu trợ của cứ điểm. Hằng ngày sẽ có người bên trong tuyển người làm việc cho cứ điểm, đổi lại thức ăn sẽ được phân phát cho họ. Các cứ điểm nhỏ khác cũng tương tự.
Tận thế huỷ hoại cuộc sống thường ngày rất nhiều. Vì để kiếm thức ăn qua ngày mà ở đây công khai m·ại d·âm, dù nam lẫn nữ khi thấy có đối tượng tới cũng cố gắng mời chào. Có thể thấy trong túp lều hai thân thể t·rần t·ruồng đang đưa đẩy. Người xung quanh cũng coi như không có gì.
Đánh đập tranh giành nhau thức ăn cũng điều hiển nhiên. Thậm chí có người mẹ ôm đứa con đ·ã c·hết trong tay mà cầu xin người qua đường chút bánh mì….
Khôi Đăng thấy những ánh mắt hâm mộ dính lên người mình khi cậu xuống xe, có cả ánh mắt thèm khát xen lẫn ghen ghét. Khôi Đăng nghĩ nếu mẹ mình không có dị năng chắc cũng sẽ ở nơi như này, nhưng trong lòng thương cảm cho họ. Cậu muốn cho họ chút thức ăn nhưng bị Công Anh níu vai lắc đầu.
“Nếu cậu cho họ, bọn họ sẽ đánh nhau tranh giành lập tức, tiếp sau đó họ sẽ nhào vào cậu níu kéo cầu xin họ cho thức ăn. Cho đến khi cậu b·ị c·ướp sạch cậu sẽ không còn gì. Đừng mềm lòng như vậy.”
“Tôi biết….” Khôi Đăng trầm mặc.
“Chưa kể nếu cậu đã bị bọn thổ phỉ nhắm tới rồi.” Giọng Đồng Minh Khuê lạnh lùng bên cạnh vang lên, cô và người yêu nắm tay đi trước để lại cho Công Anh bất đắc dĩ giải thích.
“Minh Khuệ chị ấy nói đúng đấy, cậu mang cái túi to như vậy sẽ thu hút người khác. Dân thường không nói làm gì, mà “chúng” mới là lũ thèm khát nhất.” Công Anh hất cằm về phía cổng, nơi mọi người đi qua đó đều bị kiểm tra, nhân viên công tác ở đấy làm việc. Khôi Đăng gật đầu hiểu.
C·ướp đêm là giặc, c·ướp ngày là quan.
Nhưng có gì đáng sợ khi trong túi cậu là những đồ linh tinh như đồ áo, ch·út t·huốc men linh tinh, vài viên dị thạch cấp thấp... Những thứ quan trọng đều ở trong túi không gian bên hông, nhỏ như bàn tay không thu hút, chưa kể chỉ có mình cậu dùng được nó, người khác mở ra không lấy được gì.
Phía trước Trình Đức Hải chào hỏi bọn họ, Khôi Đăng thấy được chú ta lén lút đút dị thạch cho bọn họ xong rồi cho qua. Riêng Khôi Đăng không vào cùng được vì cậu không phải người ở đây, phải xét nghiệm kiểm tra trước. Nhóm Trình Đức Hải cũng đành tạm biệt cậu, cái này họ không giúp được thật.
Và đúng như Công Anh dự báo, túi của cậu bị chúng đổ ra khám xét. Nhìn mớ lộn xộn mà chả thu được bao nhiêu bọn họ tức giận ra mặt, lấy những viên dị thạch rác rưởi làm lệ phí sau liền đuổi cậu đi chỗ khác chờ đến lượt xét nghiệm. Giọng điệu như thể ban ơn cho cậu mới cho cậu được làm xét nghiệm nếu không chỉ có thể từ chối ở ngoài như những người kia. Khôi Đăng cười trong lòng ghét bỏ.
Quá trình xét nghiệm cũng như trước đây, lấy máu, đo nhịp đập, khai báo dị năng, v.v… Cảm giác họ chi làm qua loa cho xong việc vậy, thậm chí tay cậu băng bó cũng không thèm kiểm tra. Trước khi đi cậu còn nghe được họ nói cậu là con quỷ nghèo.
“Thái độ hờ hững vl”
Nhờ có Đức Hải mở lời trước nên cậu được bố trí ở trong lều trại tươm tất, cách xa những dân đen kia. Bên cạnh cũng có mấy người như thế. Bạn cùng lều với cậu là một tên choai choai, nằm trên giường gấp thấy cậu vào lại khinh bỉ. Túi cậu toàn đồ linh tinh nãy hắn thấy rồi, nên coi cậu không có giá trị. Đến khi thấy đồng hồ của cậu hắn sáng mắt lên. ‘Đồng hồ q·uân đ·ội bán đi không ít tiền.’
Nhưng thấy ánh mắt và nụ cười lạnh lẽo kèm theo băng đao trong tay Khôi, Đăng hắn liền rụt cổ từ bỏ. Người ta là dị năng giả đấy, bản thân hắn nhờ chút quan hệ mới có thể ở đây, nếu không chỗ tốt như vậy chưa tới lượt hắn ở.
24 giờ đằng đẵng cũng xong, cuối cùng Khôi Đăng cũng được vào trong cứ điểm. Khác với tưởng tượng của cậu sẽ là một khu đông đúc nhưng bên trong lại rất thoáng. Bên trong chia làm 2 phần, một là khu dân thường, một là khu quan trọng.
Khu dân thường là nhà dân được tận dụng và xây mới. Ở đây chỉ có những người có thể nộp lệ phí hàng tuần mới có thể ở lại. Mỗi 1 gia đình 1 tuần nộp 2 dị thạch cấp 1 (hình cầu màu xám) hoặc 10 dị thạch cấp 0 (hình thoi). Thu phí coi như không quá cao nhưng để có được 1 viên cấp 1 thì cần lao lực mới có được. hàng hoá trong này bày bán cũng rất đắt nhưng chất lượng tệ, đa phần đều là đồ vét được từ các tạp quán hay họ trồng được.
Các dị năng giả, công hội hay cao tầng sẽ ở trong sâu hơn, là các biệt thự liền kề sân vườn sạch sẽ. Nhưng Khôi Đăng thấy chỉ nhiêu đó cũng hơn khu dân thường nhiều lần. Hiển nhiên chi phí cũng sẽ đắt hơn rất nhiều. Nhưng cậu không có ý định tiến vào đó làm gì.
Cập nhật thông tin: Cấp độ dị thạch từ 1 -9 phân theo màu sắc phân loại từ xám trắng vàng lục( xanh lá) thanh (xanh da trời) Lam (xanh dương) Tím Đỏ Đen ; một số màu đặc biệt hiếm có như hồng, vàng kim, bạc, đồng,....