Chương 137: Giương cung bạt kiếm
Ngọc Hạnh thấy Minh Khuê tức giận liền hai tay ôm má Minh Khuê, thân mật dỗ dành.
“Được rồi, em không sao mà. Chị đừng tức giận. Hạ hoả hạ hoả.”
Ánh mắt Minh Khuê thay đổi, trở nên sủng ái vô cùng, vùi đầu vào cổ Ngọc Hạnh. “Chị sợ em bị chúng bắt nạt.”
Nghe vậy Ngọc Hạnh cười phì, vỗ lưng trấn an cô ấy. “Không có, em có bắt nạt người ta chứ ai dám bắt nạt em. Em có chị chống lưng mà, sợ gì chứ. Không sao cả.”
“….” Minh Khuê ôm cô ấy chặt hơn.
Nhìn cảnh này Khôi Đăng chỉ có suy nghĩ: “Mẹ ơi con cũng muốn có người yêu…”
Bổng cậu và Minh Khuê chạm mắt nhau, Minh Khuê trừng mắt nhìn cậu khiến cậu rợn tóc gáy. Khôi Đăng lập tức muốn rút lại muốn có người yêu. Đỗ Công Anh cũng tới bên họ hỏi thăm tình hình, gãi đầu bất lực.
“Trời ạ, bà cô ơi, chúng ta mới tới đây tạo chi nhánh mà bà gây sự rồi. Haizzzz.”
Những dị năng giả khác rất nhanh cũng tới, nhưng đa số chỉ là dị năng giả cấp 1. Có một phụ nữ đẫy đà chạy tới chỗ tên cầm đầu, lo lắng gọi hắn ta nhưng đáp lại chỉ là những tiếng họ khụ khụ.
“Mạnh ơi, mày làm sao thế này. Mạnh… Là thằng nào đánh em tao ra đây. Tao sẽ g·iết mày..” Bà ta hét lớn, nước mắt dầm dề nhìn đối phương. Phát hiện là hội nhóm của Công An liền trừng mắt nhìn họ, mắt ả ta đỏ au như nhìn kẻ thù trăm năm vậy.
“Đ** mẹ là hai con đồng bóng chó đẻ này à? Chúng mày c·hết với taooooo.” Bà ta vồ vào bọn họ nhưng bị Công Anh chặn lại hất ra. Bà ta chỉ là người bình thường nên anh ta không thể ra tay nặng được.
“Mình.” Chồng ả ta nhìn giang hồ không kém thằng em vợ đỡ lấy ả ta. Ả ta ra vẻ oan ức chỉ vào bọn họ.
“Ông ơi, tụi nó đánh em tôi gần c·hết rồi. Chúng nó còn muốn đánh cả tôi. Ông nhìn đi, nhìn tôi đau thế này này. Ông là dị năng giả mà, đ·ánh c·hết chúng cho tôi, phải trả thù cho cả em tôi nữa. Nhất là hai con điếm đó phải dạy dỗ nó thật nặng vào. Phải bắt hai đứa nó đập đầu xin lỗi em tôi. HUHU em tôi khổ quá mà….”
“Được rồi, được rồi. Bà đừng gây sự nữa, tôi sẽ trả thù cho bà.” Lão chồng bặm trợn chỉ vào Minh Khuê. “Hai con chó chúng mày quỳ xuống xin lỗi vợ tao với em tao ngay, bồi thường cho nó 2 à không 3 viên dị thạch cấp 2. Nếu không tao mặc kệ chúng mày là bang hội gì cũng sẽ khiến chúng mày trả giá đắt.”
Nói rồi cả người hắn biến hoá căng phồng cơ bắp, hùng hùng khí thế hoang dã, mặt có phần như khỉ, lông tóc cũng dài cứng lại.
Minh Khuê nhìn thấy vậy cũng khịt mũi coi thường. “Cấp ba à… yếu thế?”
Khôi Đăng cảm thấy có chút quen quen, hình như giống con khỉ nào đó trong bộ truyện ngọc rồng nào đó, nhưng phiên bản sọp pe.
“Khoan đã bố ơi, bố cũng phải trả thù cho con. Chính thằng đó c·ướp mất đá kĩ năng cấp 4 của con, không những vậy nó đá con gần c·hết như này. Bố phải trả thù cho con nữa, phải đánh nó gần c·hết, sau đó bắn nó bò như con chó trước mặt con. À nó còn có cả một túi đồ to nữa. Phải bắt nó giao ra.” Thằng con của cặp vợ chồng đó cũng lao ra kể tội. Tưởng ai hoá ra Dương Kiệt Hào, mặt vẫn còn v·ết t·hương băng bó trông tệ vô cùng.
Khôi Đăng ngó nhìn phía sau, phát hiện Cao Văn Tuấn mặt âm trầm vô hồn, hơn thế một tay ông ta bị bị chặt cụt sát nách, v·ết m·áu trên đó còn ẩm ướt. Hiển nhiên mới bị không lâu. Bắt gặp ánh mắt thương cảm của Khôi Đăng ông ta cúi đầu thấp xuống hơn.
Những người xung quanh nghe thấy Khôi Đăng sở hữu đá kĩ năng cấp bốn liền xôn xao bàn tán, có người nhìn cậu ánh mắt bất thiện lại nhiều hơn.
“Sao nào? Nghe con trai tao nói chưa? Giao đá kĩ năng đó đây và làm theo điều nó muốn.” Lão chồng đỏ mắt nhìn Khôi Đăng. Người thông minh sẽ nghe ra ông ra cũng muốn kĩ năng đó, chứ không có ý định cho con trai mình. ‘Có kĩ năng cấp bốn chắn chắn địa vị mình thêm chắc chắn.’
Nghe đến lúc này Khôi Đăng cạn con mẹ nó lời rồi. Cái gia đình vô sỉ này.
“Này khỉ già! Em trai các người bỏ vị trí đi uống rượu lại còn ức h·iếp người khác, bị bà này (chỉ Minh Khuê) đánh đau sắp c·hết mà các người còn ở đây ăn vạ à? Không phải nên cứu hắn trước chứ? Hay muốn kéo dài thời gian để hắn c·hết đi thuận tiện cho các người ăn vạ kiếm lời?” Khôi Đăng tạo ra băng đao cắm thẳng xuống đất, mặt khinh thường chửi.
“Nếu muốn hắn c·hết như thế thì để tôi giúp các người cho nhanh, chỉ cần dị thạch cấp 4 trả công là được. Hiểu không khỉ già?”
“Khỉ già??” Lão chồng tức đến mức hét lớn. “Thằng mất dạy, mày dám gọi tao là gì? Thằng mất dạy láo toét. Tao sẽ….”
Chưa nói hết câu hắn đã bị băng trảm xượt qua má, lệch chút nữa mà cổ đứt lìa. Bọn họ nhìn chỗ băng do băng trảm tạo thành mà cảm thán. ‘Không hổ là kĩ năng cấp 4, mạnh như vậy.’
“Chưa hết. Thằng đó (chỉ Dương Kiệt Hào) vừa muốn ăn c·ướp vừa muốn la làng à? Còn sống lên tận cấp 2 đúng là có phước ha. Phước báo từ miệng chưa đủ cho mày rồi. Lần này tao sẽ chém c·hết loại như mày, làm khổ bao người vô can, vì mày sợ hãi.”
Cao Văn Tuấn nghe vậy người run lên, tay nắm chặt thành quyền trong ống tay.
“Khôi Đăng, đừng manh động. Tôi biết ông mạnh nhưng đừng quên ở đây là cứ điểm. Nếu cậu chém g·iết các dị năng giả khác sẽ bị q·uân đ·ội đánh dấu là t·ội p·hạm đấy, nặng nhất sẽ thành người lang thang.” Đỗ Công Anh vội ngăn cậu lại. “Để tôi giải quyết cho.”
“BIẾN!” Lão chồng quát vào mặt Công Anh, nước miếng đầy mặt khiến Công Anh thay đổi sắc mặt. “TAO ĐÉO CẦN BIẾT CHÚNG MÀY LÀ HỘI NÀO. TAO Ở ĐÂY CÓ THỂ ĐÁNH CHẾT CHÚNG MÀY, SAU ĐÓ NỘP CHÚT LƯƠNG THỰC LÊN SẼ HẾT TỘI. TAO CẦN NÓI GÌ VỚI LŨ MẤT DẠY CHÚNG MÀY CHỨ.”
“…..đ** mẹ nó” Công Anh nói trong miệng. “Mồm hôi như bãi cứt. Nhân cách thì như đống rác. C·hết cụ mày đi con khỉ già c·hết tiệt.”
Đồng Minh Khuê và Đỗ Ngọc Hạnh nghe vậy cười thành tiếng.
Nghe thế lão chồng điên tiết cực kì, quyền như chuỳ tạ giáng vào bọn họ, tiếc là làm sao đánh trúng họ. Minh Khuê dựng lên bàn tay đất chặn lại nắm đấm ấy. Đồng thời trên người hắn xuất hiện cọc gỗ mờ ảo xuyên ngực. Đỗ Công Anh đứng thẳng chỉ hai ngón tay vào hắn ta.
Dị năng của anh ta là [Cọc gỗ cố định] tạo ra một cọc gỗ hư ảo cắm vào đối tượng mình muốn, n·ạn n·hân sẽ bị bất động trong thời gian dài. Công Anh là dị năng giả cấp 2 nên có thể khiến đối phương đứng yên tận 30 giây. 30 giây đủ để những đồng đội anh ta chém c·hết rồi.
Ngọc Hạnh mặt lạnh lẽo giương cung sắt lên, mũi tên trắng tinh đã sẵn sàng bắn vào đầu hắn. Dương Kiều Hào muốn xông lên giúp bố nhưng bị Khôi Đăng một đao chỉa vào mặt hắn, hắn không dám di chuyển thêm, tái mặt trước băng đao.
Ngay lúc khi thế căng thẳng nhóm người mang súng mặc quân trang tới. Có cả Trình Đức Hải cũng tới.
“TẤT CẢ ĐỨNG YÊN. THU HỒI LẠI DỊ NĂNG CÁC NGƯỜI.” Chỉ huy q·uân đ·ội là đàn ông trung niên Dương Văn Khê, có nét hao hao Dương Kiều Hào quát lớn. “Trong cứ điểm cấm đánh g·iết nhau, các người quên rồi sao? Lính, bắt hết chúng lại.”
Trình Đức Hải đứng chắn trước mặt họ, mặt nghiêm nghị nhìn chỉ quy đó.
“Ông Đức Hải, mong ông không cản đường chúng tôi LÀM VIẾC.” Dương Văn Khê trừng mắt cảnh cáo, nhưng Đức Hải trừng lại sau đó ông ta ra hiện nhóm Công Anh dừng lại. Cả Khôi Đăng cũng được ra hiệu thu hồi băng đao.
Bốn người họ đành thu hồi lại.