Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 1 3 5. Tới đâu rồi?




Chương 1 3 5. Tới đâu rồi?

Huỳnh Trí Dũng ngoan cố cãi lại.

“Ai biết được anh nói có thật không. Làm gì có ai xác thực được điều anh nói đúng hoàn toàn chứ. Lỡ may anh đổi trắng thay đen thì sao.”

Khôi Đăng chỉ chỉ vào đầu mình. “Nghe cho rõ đây nhãi ranh. Mày đừng quên tao làm sao biết Tạ Quyền tái sinh ở đâu, đừng quên ai đã xin tha cho nó. Còn nếu muốn xác thì để tao g·iết mày một lần. ĐỂ XEM TAO XEM ĐƯỢC QUÁ KHỨ CỦA MÀY?” Khôi Đăng nói nhỏ vào tai hắn: “hay tương lai của mày biết?”

“….tsk. Tuỳ Anh. Nhưng anh nếu dám công khai g·iết tôi tại đây thì chắc anh anh sẽ bị bọn họ đuổi g·iết.” Trí Dũng tự tin nhưng thực ra bên trong lòng đầy sợ hãi. ‘Hắn biết thật rồi. Thật sự biết rồi. Phải loại bỏ hắn. Bằng mọi cách!!!’

“Vậy thì kéo mày đến chỗ nào đó rồi g·iết là được. Dù sao mày cũng c·hết một lần rồi còn gì. Âm hồn vất vưỡng cứ ở đây làm gì.” Khôi Đăng cười nguy hiểm khiến Trí Dũng càng dâng lên sát ý.

“Con kia.” Khôi Đăng chỉ Lê An Bình đang ôm xác anh. “Năm 8 tuổi làm bể bình hoa tram triệu anh trai nhận tội thay, năm 13 tuổi trộm tiền quỹ lớp rồi đổ lỗi cho thủ quỷ cả hai anh em cùng mua sắm, năm 16 tuổi bị chú ruột h·iếp dâm. Anh trai mày lấy bình hoa đập c·hết hắn rồi cả hai anh em ném xác xuống sông. Năm 21 tuổi mày vì bạn trai thông dâm với bạn thân mày mà lái xe đ·âm c·hết họ. Cuối cùng anh trai mày đứng ra chịu tội thay, thêm lý do xe hỏng mất kiểm soát mà giảm năm tù….”

“ĐỦ RỒI” Lê An Bình hét lớn, mặt căm tức nhìn hắn. “Quá khứ của tao không cần mày kể.”

“Tội cho anh trai mày, lúc nào cũng phải chịu tội thay cho đứa em như mày. Thậm chí vì để mày có nhiều tài nguyên tốt hơn khi trong đoàn mà đứng ra nhận nhiệm vụ gài bẫy này, dù biết sẽ phải c·hết…”

“CÂM MIỆNG.” Ngô Gia Nhựt hét lớn đầy hung bạo. “ĐỪNG Ở ĐẤY MÚA MÉP. GIẾT NGƯỜI THÌ ĐỀN MẠNG ĐI.”



Roaaaa. Lại tiến hổ khống khiến mọi người không cử động được. Hắn cục súc hoá thành hổ nhân xông tới Khôi Đăng trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Sát khí khủng kh·iếp muốn g·iết Khôi Đăng. Hắn tin Khôi Đăng biết được kế hoạch của họ, chi bằng lúc này g·iết c·hết. Tiện tay… n·gộ s·át Trí Dũng là được.

Đáp lại móng vuốt hung bạo hắn là hoả quyền màu xanh. Ngô Gia Nhựt bất ngờ nhưng liền đấy bị bóng tối che mắt. Liên tiếp những bạo quyền xanh lá đấm vào hắn. Vì không thấy nên hắn chỉ có thể dùng tay và kĩ năng đỡ lấy. Lúc nhìn lại được liền thấy Khôi Đăng phóng xích về phía mình từ bốn hướng. Hắn đành mạnh mẽ dùng hổ giáp gánh chịu.

Khôi Đăng vứt Trí Dũng cho Dương An, phóng xích lao vào con hổ ấy. Chân đá mạnh vào hoạ mi hắn.

“Thằng chó bỉ ổi… sao mày có thể?” Ngô Gia Nhựt nén đau nhìn hắn. Rõ ràng kĩ năng đều khiến mọi người bất động mà sao hắn lại có thể phản kích chứ.

“C·hết đi rồi tao nói cho.” Chớp lấy lợi thế mà Khôi Đăng t·ấn c·ông. Dây xích quân tay tạo nên sức mạnh to lớn. Mỗi lần dây xích đánh hổ giáp liền vang tiếng ong ong sắp vỡ vụn. Mọi người trơ mắt nhìn Ngô Gia Nhựt b·ị đ·ánh không phản kích.

Khi Khôi Đăng muốn t·ấn c·ông tiếp liền cảm nhận bản thân mình bị ai đó nắm lại.

“Giết nó đi anh Nhựt.” Lê An Bình hét lớn. Thấy Ngô Gia Nhựt rơi vào tính thế bất lợi liền dùng dị năng [Bàn tay vô hình] của mình giữ lấy Khôi Đăng. Gia Nhựt cười đắc thắng mà vồ tới nhưng vồ hụt rồi. Khôi Đăng bị nắm giữ không thể thể di chuyển chứ có bị khống chế chân tay đâu. Chỉ cần phóng dây xích từ tay ra cái cây rồi kéo mình lại là thoát được.

Khôi Đăng nhìn Lê An Bình đầy lạnh lẽo. “Anh trai thì hiền lành tốt bụng nhưng vì con em ngổ ngáo ngu xi của mình mà chịu ấm ức bao lâu nay. Xem kí ức của anh ta còn khó chịu thay. Giờ thì tao thấy mày thật phiền phức. Xuống dưới mà tạ lỗi với anh mày đi!”

Khôi Đăng phóng ba dây xích t·ấn c·ông Lê An Bình. Lưỡi kiếm đầu xích phóng nhanh như mũi tên vào cô. Dù cô có bàn tay thứ ba thì cũng không thể giữ hết được nó. Ả ta hoảng sợ luống cuống chạy về phía Ngô Gia Nhựt, vươn tay cầu xin hắn ta cứu mình. Nhưng đáp lại là ánh mắt vô tình cùng né tránh một bước, tâm ả rơi vào vực sâu.



Xẹt. Những lưỡi kiếm chỉ xẹt qua người cô chứ không g·iết cô, có phần găm vào phía trước chỗ khi nãy Gia Nhựt đứng. Không phải Khôi Đăng không muốn g·iết cô ta mà là bị những sợi tơ mỏng manh làm trật hướng. Lê An Bình lệ rơi đầy mặt, sự s·ợ c·hết hiện trên mặt nhỏ bé ấy, giữa chân đã ướt một mảng lớn.

“ĐỦ RỒI!” Bà lão trùng nhân nghiêm giọng nói. Giọng bà tuy không to nhưng lại khiến tất cả ở đấy đều phải lắng nghe. Ở đây bà là người có tư cách lên tiếng thứ 2 sau Trí Dũng, còn Ngô Gia Nhựt chỉ xếp thứ 4, n·gười t·hứ 3· là một người ở nhóm lẻ tẻ. Uy nghiêm bà ấy không đùa được đâu.

“Đám trẻ ranh chúng mày hở tý chém g·iết, có còn nhân tính không hả? Thằng nằm trên đất đã chịu trừng phạt vì ă·n c·ắp của người không nên đụng vào rồi. Chúng mày còn muốn chém qua chém lại vì cái lợi ích nhỏ nhen à? Xem lại bản mặt chúng mày đi!!! Còn ở đây tụ tập sao không ra ngoài g·iết thây ma đi.”

Ngô Gia Nhựt xì một tiếng, khó chịu ra mặt, phất tay bảo đội viên theo mình rời đi. Trước khi đi còn làm dấu cắt cổ với Khôi Đăng. Khôi Đăng giơ ngón giữa rồi chỉ xuống đất đáp lại. Vô tình cậu bắt gặp Ngô Quý Tân nhìn mình sau đó hai người gật đầu chào nhau. Có chút kì quái.

Dương An mắt hâm mộ nói khẽ “Ngầu quá”.

Lê An Bình rời đi nhưng trước khi đi nghe được Khôi Đăng nói: “Lê An Bình, khi nãy tao không g·iết mày là do anh mày đã cầu xin trước khi c·hết. Tao cũng là anh nên tao hiểu cảm giác anh ấy nên mới tha cho mày. Mày nợ anh mày cái mạng đó.”

Nghe vậy ả ta rùng mình hoàn toàn khóc nấc lên, sau này ả không còn người thân nào nữa rồi, sẽ không còn người anh chia ngọt sẻ bùi với mình. Nhìn dáng vẻ ả vừa đi vừa khóc vừa ôm người đầy cô đơn những người còn lại có chút thương cảm.

Bà lão cũng rời đi, để lại nhóm Khôi Đăng và Trí Dũng. Trí Dũng muốn rời đi nhưng liền bị sợi xích giáng xuống trước mặt mình. Xít sát đến nỗi một chút nữa hắn ta mất cái mũi.

“Đứng lại. Tính kế tao xong còn muốn rời đi yên lành sao?” Khôi Đăng lạnh lẽo nhìn hắn.



Tsk. Hắn tặc lưỡi trừng mắt nhìn Khôi Đăng. “Vẫn câu nói khi nãy, ai biết được anh nói sự thật hay không. Đừng ở đấy vu khống nhau. Nếu anh muốn chiến thì phải bước qua xác chị Thanh Nguyệt đã.”

Không ngờ Thanh Nguyệt mặt lạnh đứng chắn trước mặt Trí Dũng, tay cầm sẵn thanh kiếm. Có Thanh Nguyệt sẽ có Minh Triệu, có chút mệt mỏi đứng cạnh.

“….Lần sau sẽ là ngày c·hết của mày. Thằng ranh.”

Tsk Tskkk. Hắn tặc lưỡi tức giận mấy lần rồi kéo người khác rời đi, ở lại chỉ còn Dương An, Nhã Quyên Minh Long. Đến khi bọn họ hoàn toàn không thấy nữa Khôi Đăng liền ngồi phịch xuống đất. Ba người vội hỏi hang, cỏ bốn lá không ngừng toả ra từ Nhã Quyên chữa trị cho cậu.

“Không sao. Không sao. Khi nãy gồng quá nên giờ nó rút cạn sức tý thôi.” Khôi Đăng cười hà với họ.

“Anh Khôi quá ngầu. Siêu ngầu luôn.” Dương An phấn kích nhấn like bằng hai tay. “Sau này em cũng phải đánh người ngầu như thế. Thằng nào bố láo doạ chúng nó tè ra quần.”

“Trời ạ!” Minh Long Nhã Quyên không hẹn mà cùng vỗ trán.

Nhã Quyên nhéo tai Dương An hét vào tai cậu. “Ổng vừa xém c·hết mà ông còn ở đấy bắt chước à. Tên vô tri này.”

Khôi Đăng mỉm cười thoải mái khi thấy cảnh này.

-----

ヾ(。◣∀◢。)ノヾ(。◣∀◢。)ノヾ(。◣∀◢。)ノ 1/4 vui vẻ, chương sau là thật đó