Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 134: Bùn đất




Chương 134: Bùn đất

Tổ đội quân nhân vì đã xong nhiệm vụ chính nên họ thông tin cấp trên. Thông qua điện thoại quân cứ cũng hiểu tình hình và giao cho họ một số nhiệm vụ khác thực hiện. Thế nên họ không thể cùng Khôi Đăng về cứ điểm được.

“Trong đồng hồ có bản đồ lộ tuyến an toàn, có vị trí các cứ điểm. Em cứ việc đi theo sẽ tới, thông cảm cho bọn anh phải làm nhiệm vụ không thể đi cùng em được.” Tạ Lạc Khánh bắt tay Khôi Đăng nói lời xin lỗi. Nếu có thể thì anh thật sự muốn đi cùng Khôi Đăng, lúc đó sẽ nâng cao tình cảm đôi bên.

Chỉ cần Khôi Đăng thể hiện sức mạnh của mình với q·uân đ·ội chắc chắn anh ta sẽ được nâng cao cấp bậc. Quen biết với cường giả là một điều tốt cho họ.

“Không sao đâu anh, em có thể tự đi được mà. Chúc mọi người hoàn thành nhiệm vụ.” Khôi Đăng cõng MinHo tạm biệt rồi bước đi. Trước khi đi Khôi Đăng nhìn qua mọi người một lần. Quý Long có cảm giác bị nhìn lâu hơn những người còn lại, trong lòng bất an nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.

Tú Vi nhìn ra Lạc Khánh không nỡ để Khôi Đăng đi liền trêu ghẹo. “Sao hả?? Muốn đi cùng người ta lắm chứ gì?”

“….Đồng chí Tú Vi, yêu cầu cô chỉnh đốn tác phong, không đùa giỡn trong lúc làm nhiệm vụ.” Tạ Lạc Khánh không trả lời lại mà cứng rắn nhắc nhở cô.

“Xì… anh không sợ người ta bị bang hội khác hốt mất sao?”

“Hừ, từ lúc cậu ta mang đồng hồ đó đã 8 phần thuộc về q·uân đ·ội. Chỉ có các cứ điểm siêu cường mới dám c·ướp cậu ta đi.”

“Đúng ha~~” Tú Vi cười nhẹ nhàng, trong mắt đầy lém lỉnh. “Ai chả biết đồng hồ còn dùng để nhận biết bang hội chứ. Anh thật gian xảo khi không nói điều ấy đấy đội trưởng, hihihi.”

Đáp lại là ánh mắt gian xảo không kém và cái cười khẩy. “Đi thôi, sớm hoàn thành nhiệm vụ còn đón người về.”

Tạ Lạc Khánh dẫn đầu bọn họ đến vị trí nhiệm vụ tiếp theo. Dù sao ban đầu nhiệm vụ của họ không chỉ mỗi thây ma băng đao, còn thanh lý bớt thây ma ở khu vực này.



-----

Nhờ có đồng hồ chỉ dẫn mà Khôi Đăng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, quả thật chỉ lác đác thây ma chặn đường. Một mạch chạy đến tận chiều tối cậu mới dừng lại.

Không phải cậu không muốn đi tiếp mà vì có những tiếng hét lớn đang tới thu hút cậu đứng lại. Một nhóm người đang bị đàn ong đuổi theo. Lũ ong “chỉ” to bằng nắm tay em bé, một màu nâu đen bóng mượt cùng số lượng rất nhiều. Không cẩn thận bọn chúng bu lên người làm thịt bọn họ nhanh chóng.

Hoả cầu, thuỷ cầu, sấm sét,… lập loè tung ra g·iết chúng. Họ t·ấn c·ông không ăn thua, vật lý công kích với chúng không là gì, chỉ có thể dựa vào cứng rắn chống đỡ.

Nhìn thấy đàn ong Khôi Đăng cười bất lực :) trong đầu 3 chữ “Con mẹ nó” vang lên.

“Đội trưởng, mau thoát ra. CMN đông quá.”

“Yahhh.” Một đội viên nữ điều khiển tia sét hét lên khi bị một con ong bám vào. Tay cô tê rần lập tức, trong lúc đau đớn lỡ bắn tia sét ra xung quanh, có tia trúng trước mặt Khôi Đăng.

Phát hiện có người lạ trước mặt, lại còn là thằng nhóc cõng theo trẻ con. Đội trưởng râu quai nón tặc lưỡi. Anh ta chụp lấy Khôi Đăng, còn Khôi Đăng lại nghiêng người né qua một bên.

“Ểh???” “Ểh???”

Trong phút chốc cả 2 có chút khớp nhau, đồng thanh nghi vấn đối phương. Dở khóc dở cười nhìn đối phương.



Nhưng tiếp sau đó Khôi Đăng cảm nhận được sức lực to lớn vác cậu lên chạy. Giờ thì Khôi Đăng hiểu đối phương khi nãy muốn làm gì, hoá ra mang cậu đi theo chứ không phải dùng cậu làm mồi nhử. Thường những lúc này người qua đường dễ bị hiến mạng lắm.

“Này nhóc, nhóc có dị năng khống chế nào không? Người khống chế của bọn chú b·ị t·hương rồi không thể làm được gì. Giúp bọn chú đi, chú sẽ trả công mà.”

“Có, nhưng chú bỏ cháu xuống đã, vác người ta thế này sao làm được gì -_-“.

Ông chú này cũng khoẻ thật, vác Khôi Đăng + MinHo + túi hành lý + cái rìu lớn của chú đấy mà vẫn chạy đều đều. ‘Là dị năng giả về sức mạnh à? Khoẻ thật.’

Khi bọn ong đột ngột tăng tốc áp sát thì Khôi Đăng cũng cầm băng đao vung xuống. Lập tức băng nguyệt bay ra đóng băng chúng. Phải tung thêm mấy lần mới suy giảm đa số được. Những người khác thấy thế cũng tung hoả cầu, thuỷ cầu vào những con còn sót.

“Chạy lẹ đi, cháu chỉ đóng băng chứ chưa tiêu diệt được nó đâu.” Khôi Đăng cầm đầu chạy trước khi thấy lũ ong vẫn cự quậy trong tảng băng. Nghẹ vậy tổ đội đó nhìn nhau không tin lắm nhưng thấy lũ ong cự quậy thiệt liền vác chân lên cổ chạy.

“Mọi người nhanh chân lên, sắp đến xe rồi.” Ông chú hét lớn với mọi người. Quả nhiên bọn họ đã có chiếc xe tải bọc thép phía trước đang chờ họ. Tất cả thành thục chèo lên khoang xe.

Khôi Đăng có chút chần chờ có nên lên không, lỡ may bị đám người này lật lọng thì phiền lắm.

“Lên đi nhóc, còn chờ gì.” Ông chú túm tay cậu ném lên mặc kệ cậu muốn hay không. Đám ong đuổi theo nhưng bị các loại ma thuật đánh lui.

Xe đi một đoạn an toàn mọi người mới bắt đầu trò chuyện, người cứu chữa v·ết t·hương. Cái người b·ị t·hương be bét kia chắc là người khống chế của họ, nhìn thảm thật. Đa phần kể về cuộc chiến lúc nãy. Khôi Đăng ngồi giữa có chút lạc lõng nhìn bọn. Xem ra tổ đội này rât thân thiết, mặc kệ nam nữ kề sát nhau nói chuyện như anh em một nhà. Hâm mộ nga~~~.

“Nhóc, cảm ơn lúc nãy đã giúp đội chú. Cám ơn cháu nhiều.” Trình Đức Hải râu quai nón vỗ lưng cậu. Khôi Đăng cảm thấy nóng ran chỗ b·ị đ·ánh, người có sức mạnh đánh thật đau. Thấy Khôi Đăng nhăn mặt biết mình lỡ tay, ông ta ngại ngùng gãi đầu nói xin lỗi.

“Đội trưởng, nói bao lần anh phải nhẹ nhàng cơ mà. Gặp ai cũng đánh người ta đau thấy ớn.”



“Phải đó, lần đầu tôi cũng bị ổng đánh xém nữa gẫy mẹ vai.”

“Tôi bị ổng đánh đỏ in bàn tay mấy ngày không hết đây.”…

Bọn họ thi nhau tố giác “hành vi độc ác” của đội trưởng Trình Đức Hải. Trình Đức Hải như con gấu ủ rủ nhận lỗi. Trách thì trách nhưng bọn họ hầu như đều đang giỡn đúng hơn, rất hưởng thụ.

“Im lặng!!!” Âm thanh lạnh lẽo vang lên liền chấm dứt mọi tiếng ồn. Phát ra từ cô gái với nét lạnh lùng, tóc nhuộm màu trà. “Nói nhỏ chút cho em ấy ngủ.”

Bọn họ mới để ý cô gái khác tóc ngắn đã ngủ trong lòng cô ta rồi. Nhìn hai người không hề giống chị em. Mọi người thấy thế cũng răm rắp gật đầu im lặng. Có vẻ cô ta rất uy quyền với họ.

Thanh niên đeo băng đô bên cạnh nói nhỏ với Khôi Đăng. “Chị đó là Đồng Minh Khuê, dị năng giả cấp 3, có thể điều khiển đất đá như sinh vật. Cổ bình thường ít nói lắm nhưng đụng vào người yêu bé nhỏ của cổ (chỉ vào cô gái tóc ngắn - Vũ Ngọc Hạnh) là nguy hiểm lắm. Cả hội ai cũng sợ.. hự.”

Chưa nói xong đã bị đất ở đâu bay thẳng vào mặt, Đỗ Công Anh còn cụm đầu vào thành xe, đau đớn không dám nói gì. Đồng Minh Khuê ánh mắt sát khí trừng hai người họ. Quả nhiên là cô ta làm.

‘Mẹ nói không sai, con gái có người yêu thật đáng sợ.’ Khôi Đăng xoa mồ hôi nghĩ thầm.

“Công Anh, đồ đâu rồi lấy ra đi.” Trình Đức Hải vội đổi chủ đề nếu không cả bọn chìm trong trì mặc mất.

Công Anh đẩy cái hộp gỗ ra giữa xe, mở nó ra. Khôi Đăng hứng thú nhìn xem nó là gì mà khiến họ bị đuổi như thế, nhưng liền đơ mặt không hiểu.

------

BTV muốn tui viết ít nhất 7 chương :333 nên hi vọng có thể 1 tuần 7 chương (ര⸏ुര) (ര⸏ुര) (ര⸏ुര) 1.4 vui vẻ L3