Chương 1 3 6: ????
Kẻ như hắn, không thiếu trên thế giới này. Một kẻ bề ngoài lịch sự tao nhã, tri thức nhưng bên trong là cầm thú không ai bằng. Hành hạ những kẻ phụ thuộc vào hắn, đối xử với họ như những kẻ mắc nợ hắn cả chục kiếp. Những thứ dù tốt hắn vẫn sẽ luôn hạ thấp nó với những kẻ khác, tự cho bản thân là vương là chúa. Những cầm thú mang hình dáng nhân loại chà đạp lên nỗi đau người khác để kích thích khoái cảm của mình, sẵn sàng biến mình thành kẻ ác đầy ghê tởm.
Khôi Đăng phẫn nộ rồi. Cậu ta phóng dây xích đến chỗ hắn, cắt xuyên qua tai hắn. Khi tất cả đang hoảng hồn thì Khôi Đăng đã vung nắm đấm vào mặt hắn như đầu đạn.
“Arkkkk….khụ khụ thằng chó nào đấy.” Hắn ta đứng lên, căm tức nhìn Khôi Đăng. Chưa kịp nhìn kĩ kẻ trước mình là ai đã thấy sợ xích vung đến trước mặt mình. “Đjt mẹ, bảo vệ tao….”
Tiếc cho hắn là linh xà xích quất vào ngực hắn làm hắn ngã lộn vòng.
“Thằng chó đ*. Sao mày dám… Giết c·hết nó cho tao, lũ vô dụng. ” Các thú nhân t·ấn c·ông Khôi Đăng theo lệnh hắn. Những thú vuốt sắc bén cùng nhanh nhẹn không ngừng t·ấn c·ông. Khôi Đăng vung xích đáp trả. Cậu vừa đánh trả vừa di chuyển qua lại giữa các thú nhân, linh xà xích ẩn hiện giữa đám người.
Các thú nhân người đầy v·ết t·hương nhưng hành động vẫn hung bạo, dù trên mặt họ đau đớn không giấu nổi. Dù b·ị đ·ánh ngã nhưng họ lại lồm cồm đứng dậy tiếp tục t·ấn c·ông. Nhất là khi xà xích phóng về phía hắn sẽ luôn có thú nhân bất kể nam nữ cản lại.
“Linh xà xích” Khôi đăng tung người lên không, linh xà xích nhanh kết thành quả cầu sắt lớn rồi giáng xuống nát mặt đất.
“Gừ gừ…” Nắm đấm Đình Thiên thẳng vào người cậu, tiếc là cậu nghiêng người né được. Khôi Đăng nhìn mặt thú ấy đành lòng nhắm mắt lại đá vào bụng anh ta.
Đằng sau cũng một thú nhân khác lao vào t·ấn c·ông, bên trái cũng thêm một người. Khôi Đăng hạ thấp người rồi quét dây xích một vòng đánh bay họ ra. Cậu nhìn về phía hắn, tung ra thạch tự bạo liệt. Hắn thấy thứ gì đó bay đến vội đạp một thú nhân nữ ra trước mặt mình đỡ lấy nó.
Bùm. Thú nhân ấy trước người cháy đen. Cô ta gục xuống như quyển sách đổ ngã. Một thứ gì đó bay về phía Khôi Đăng. Cậu ta hiểu.. cô ta đ·ã c·hết. C·hết bởi những vế thương khiến không đủ khả năng chống lại v·ụ n·ổ.
“Thằng chó này. Mày từ đâu ra vậy hả???” Hắn vung roi nhưng không vào cậu mà vào thú nhân đang nằm xấp ở đấy. “Dậy ngay con chó này. Tao cho mày sức mạnh để mày nằm đấy hả?”
Hắn quất vào những kẻ khác cùng sự hung ác. Khôi Đăng càng thêm tức giận, liên túc t·ấn c·ông hắn.
“Mẹ mày, cầm tinh con đỉa hay sao dai thế.” Hắn nghiến răng.
“Loài như mày c·hết đi.” Khôi Đăng quật dây xích từ trên xuống như một nhát đao. Hắn không né mà cười gian ác nhìn cậu. Bất ngờ thú nhân khi nãy giờ đây đã đứng lên chặn nó lại. Kể cả khi trước ngực anh ta b·ị c·hém một đường dài đến tận bụng.
“Mẹ mày thằng hèn.” Chưa kịp nói xong Khôi Đăng cảm nhận được sức ép to lớn từ bên trái cực mạnh. Không thể né tránh mà b·ị đ·ánh bay ra.
Khôi Đăng nhìn kĩ lại là những thú nhân khi nãy giờ đây trở nên lực lưỡng hơn, cơ báp cứng hơn trước rất nhiều. Kể cả những v·ết t·hương khi nãy cũng đang dần hồi phục. Họ à không, “Chúng” toát lên hơi thở dã thú hơn là tính người. Mắt chúng mờ dại, trắng dã vô định. Giờ đây họ thành những người thú hung bạo đúng nghĩa.
“Cái này…”
“Tao biết mày không dám g·iết họ. Nếu không mày đã g·iết họ từ lâu rồi, chứ không phải đánh ngất họ như thế.” Hắn ta nghên ngang bước tới, đứng giữa đám người thú. “Thằng này cũng từng giống mày nhưng bị tao đánh ra rồi thuần phục như thế đó.” Hắn chỉ vào một người.
“Súc sinh. Cầm thú.” Khôi Đăng lén bóp nát thạch tự hồi quang cùng thạch tự trữ năng nạp lại năng lượng cho mình.
“Muốn sủa gì cứ sủa, sau khi thành chó của tao mày không còn sủa láo như thế được đâu. HAHAHAHAHAHA”
“Quên nhắc mày. Lũ súc vật này trừ khi tao c·hết nếu không không có cách nào hoá giải trạng thái súc vật này đâu.” Hắn tiện tay tát vào mặt thú nhân bên canh. “Trừ khi chúng nó c·hết đi. Mà không sao… C·hết bớt lũ vô dụng này đổi lại thú manh ngon như mày thì cũng đáng.”
“MÀY có còn là người không?? Sao lại đối xử vởi đồng loại như thế chứ. Khốn nạn.”
“Kệ mẹ tao. Tao muốn làm gì là quyền của tao. Ông trời cho tao năng lực này là để thống trị đám hạ đẳng như chúng mày.” Hắn trừng mắt nhìn câu, khinh bỉ nói. “Nói nhiều làm gì, mày cần gì quan tâm chứ.”
“LÊN. ĐÁNH HẮN GẦN CHẾT CHO TAO.”
Không nghi ngờ, sau khi bị kích thích họ thành những cỗ máy hung tàn. Dù có tránh được một người tiếp ngay đó lại bị người khác t·ấn c·ông. Việc né tránh cũng trở nên tốn sức hơn rất nhiều. Khi Khôi Đăng đu lên cành cây, lập tức có thú nhân thon gọn nhanh nhẹn trẻo lên t·ấn c·ông cậu tiếp.
“F*ck.” Khí chất Khôi Đăng biến đổi, tựa như sóng biển hung bạo dưới mặt nước. Hai vệt đen thanh tao lại xuất hiện. Mỗi lần kích hoạt tuyệt kĩ [Đa huyền đồng – Ám đoạt huyễn đồng] luôn mang lại cảm giác bình tĩnh cho cậu. Khôi Đăng giờ nghĩ ra phương thức t·ấn c·ông nhưng chỉ sợ không đủ khả năng thực hiện.
Hai tay không thể địch lại bốn đấm được, huống hồ những thú nhân ấy năng lượng toả ra đã gần đạt đến cấp 3 rồi. Khôi Đăng tự tin có thể đấu với nhiều cấp 2 nhưng cấp 3 thì chưa chắc.
“Đủ rổi.” Khôi Đăng tức điên lên, lập tức từ bóng xuất hiện các xúc tua túm chặt lấy các thú nhân đang đến gần. “Đoạt mắt.”
Ngay lập tức các thú nhân bị dính xúc tua mất đi thị giác, hoảng loạn vùng vẫy bừa bãi. Tuyệt kĩ Ám đoạt huyễn đồng không chỉ điều khiển bóng bắt giữ hay t·ấn c·ông mà nó còn chức năng c·ướp lấy thị giác của n·ạn n·hân. Trong chiến đấu quan trọng nhất vẫn là thị giác.
“Cái gì thế…?” Hắn ta hoảng loạng, vội lùi về sau khi thấy Khôi Đăng đằng đằng sát khí lao thẳng tới. “Chặn thằng chó đó lại. Chặn nó lại lũ vô dụng này.” Hắn ta hoảng loạng hét lớn.
“Câm miệng, súc sinh.” Tay quấn chặt dây xích mà đấm mạnh mẽ vào mặt hắn thêm lần nữa. Hắn không chỉ ngã ra đất, mồm đầy máu không những vậy rơi rớt mấy cái răng.
“mẹ kiếp.” Hắn tức giận, mặt đỏ căng lên. Khi Khôi Đăng chuẩn bị đấm thêm lần nữa cảm nhận được móng vuốt sắc nhọn của Đình Thiên tới gần. Nếu không né kịp chắc chắn sẽ b·ị đ·âm vào ngực. Nhưng Khôi Đăng mặc kệ, bởi cậu vẫn còn 1 lần bảo vệ của mặt dây chuyền, cậu ưu tiên đấm vào Hắn ta trước.
Rắc. Khôi Đăng có thể nghe được lồng ngực của hắn đã b·ị đ·ánh gẫy xương nhưng cảnh tượng trước mắt còn khiến Khôi Đăng hoàng hồn hơn. Vốn tưởng lồng bảo vệ sẽ kích hoạt nhưng không. Có ai đó đã chắn nhát đâm cho cậu.
“Chị…Hồng Anh???” Khôi Đăng mắt rưng rưng.
“A~~~… Là nhóc à???” Hồng An, cười, âm thanh khàn giờ đây nhẹ hơn bao giờ. “Lâu không gặp mà nhóc mạnh mẽ…ự..” máu chảy từ lồng ngực cô càng thấm đẫm lông.
“Gừ gừ gừ…” Đình Thiên hoàn toàn thành một con thú, không còn nút nét người nào trên mặt, đang cố rút tay ra nhưng bị Hồng Anh giữ chăt.
“Chị nhờ em được không???” Cô không quay đầu lại mà nhẹ nhàng nói. “Giết tụi chị đi. Sau đó chặt tên súc sinh đó ra làm trăm mảnh báo….thù cho chị… và anh Thiên.” Giọng cô đang dần yếu đi.
“LÃO GIÀ KIA.” Cô hét lớn vào mặt Đình Thiên. “Còn không tỉnh táo lại tôi sẽ lấy gậy đánh anh đấy.”
“Gru gừ gừ..” Đáp lại chỉ là tiếng gầm gừ. “Đau….quá”
“GIẾT NÓ. GIẾT NÓ. GIẾT NÓ NGAY CHO TAO. CON CHÓ XÁM KIA.” Hắn gào lên, hạ lệnh cho Đình Thiên tiếp tục t·ấn c·ông.
“Gừ…Không…Gru gru…” Nhìn biểu cảm đau đớn của Đình Thiên như vừa muốn tuân lệnh vừa muốn phản kháng. Hồng Anh ôm chặt lấy anh ta hơn, mặc kệ bản thân bị cắn nát bờ vai.
“Giết…anh chị. Giải… thoát cho chị đi. Coi như…. Chị van xin… xin.. em…” Giọng Hồng Anh càng lúc càng yếu.
“Giết…. a…g·iết… anh đi.” Gắng gượng cuối cùng chút lý trí Đình Thiên nói ra. “Anh có…gừ… gừ… gừ gào…anh có lỗi. Giết anh.”
Lúc này nước mặt ba người giàn rụa. Tay nắm xích Khôi Đăng run lên. Tuy ba người họ gặp nhau không lâu, ăn cùng bữa, cùng chạy trốn, cùng nói chuyện không nhiều, không có xích mích nhưng cảm giác phải xuống tay với người mình quen không phải dễ dàng chấp nhận được.
“Thằng nhóc này… Không phải lỗi…. của….của….” từ “Em” mãi không thể nói được vì cô đã nhắm mắt lại rồi, chỉ còn chút hơi thở suy tàn.
-----
Cá tháng tư vui vẻ ヾ(。◣∀◢。)ノ