Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

CHƯƠNG 12: Phía bên kia chiến tranh




CHƯƠNG 12: Phía bên kia chiến tranh

“Hình như lạc đường rồi. Chỗ này nhìn giống tối qua quá.” Nhiều cây cối đã phát triển tốt hơn trước đây rất nhiều. Ngày nghỉ tối sử dụng năng lực vừa đi vừa tránh thây ma và côn trùng biến dị. Khắp cả đoạn dường 2 ngày nay cậu gần như không gặp con gà con chim nào. Tuy nói trước đây cây cối ở thành phố này không ít nhưng giờ gần như chỗ nào cũng phủ cây xanh. Đổi lại trước khi thì đây là 1 điều tích cực mà ai cũng thích. Có hôm cậu đã thấy một mầm cây hôm trước mới chỉ cao 1 gang tay hôm sau đã cao đến tận đầu gối cậu.

Thi thoảng cũng gặp thây mà, cậu cầm thương chém nó thành đôi, tiết kiệm mũi tên, dù sao đánh lẽ cũng từng con cũng không đáng sợ. Buổi tối thây ma hoạt động nhiều hơn ngày, tốc độ của chúng cũng nhanh hơn nữa. Mới tối qua cậu còn bị 1 bầy 7 8 con rượt theo tụt sạch hơi mới thoát được.

Một ngày sau. Sau khi chém đôi người con thây ma trước mặt, Khôi Đăng cầm chai nước súc miệng. Ngoài hộp gỗ thì giờ đây cậu còn thêm ba lô trên lưng. Tuy có hơi nặng nề nhưng khi check bảng xanh cậu đã tăng thêm chút điểm thể lực và sức mạnh. Thay vì dùng xích thì Khôi Đăng sẽ dùng thương để tăng khả năng cận chiến hơn.

Gào… Tiếng thây mà gần rú ở đằng sau. Sau đó là tiếng la hét của ai đó vang lên. Cậu ngồi gốc cây cũng lập tức thu dọn rồi cầm thương và nấp sau gốc cây quan sát tình hình. Ban đầu không rõ là ai đang bị đuổi theo nhưng rồi cậu nhận ra đó là Nhã Quyên và Dương An, hai người họ vô cùng chật vật.

----

Quay lại lúc tách nhóm tối trước đấy, tại nhóm Việt Thanh, Trường Minh… họ đã tìm được một bãi gửi xe để cắm trại nhưng cũng không khá hơn mấy. Tránh vỏ dừa gặp vỏ dưa, họ tránh được bọ cạp đen thì bị gặp bầy thây ma. Chúng rượt họ 1 đoạn, đến lúc Việt Thanh và Trường Minh đứng ra chiến đấu mới có thể chấm dứt, an toàn đến nơi cắm trại.

Không biết từ lúc nào những người ở đây đã chia làm 3 nhóm, 1 nhóm theo Việt Thanh, chủ yếu là bạn học và một số người lớn tuổi, 1 bên còn lại là Trường Minh với nhiều người trẻ tuổi, nhiệt huyết khí thế. Còn lại là những người không quan tâm, tách biệt ra 1 góc, trong đó có Hồng Anh, còn Đình thiên thì theo nhóm Trường Minh. Một số người đã nằm rạp trên mặt đất mà ngủ.

Họ đốt lửa, đun chút thức ăn nhẹ làm ấm. Hồng Anh pha ly café gói cho Đình Thiên, dù sao 2 người họ cũng quen nhau hơn người khác, bên cạnh cô Nhã Quyên cầm cây củi đẩy vào đống lửa.

“Không biết thằng bé thế nào rồi?” Hồng Anh nói.

“Thật kì lạ khi con bọ cạp lại đuổi theo Khôi Đăng.” Đình Thiên cảm thán.

“Nếu lúc đó có người đứng ra hỗ trợ có khi nó không phải lấy mình ra làm mồi đãn con súc sinh đó đi rồi. Haizzz”

“Đừng nói thế, lúc đấy ai còn có thể đứng ra giúp được nữa. Kẻ tàn người tật, đến cả cô bé dây leo đó đ·ã c·hết còn ai có có thể giúp được.” Đình Thiên nhấp ngụm cà phê, “Có lẽ lúc đấy thằng bé cũng hiểu mà chấp nhận dẫn nó đi.”



“chị với chú quen thân với anh ấy lắm à?” Nhã Quyên hỏi, tay tiếp nhận ly nước nóng từ Hồng Anh.

“Không, khi mới bắt đầu thằng bé đến làm quen bọn chị trước. Kể ra cũng ngố ngố.” “Nhưng mà cũng tại cái miệng chú, tự nhiên bảo sẽ có chuyện, thành ra đùng 1 lúc chạy như chó chạy ngoài đồng vậy.”

“Ơ…” Đình Thiên ngơ người tự hỏi, rồi nhấp ngụm cà phê. “Không nói nữa, hai đứa đi ngủ sớm đi rồi đến lượt thì trông.”

--------

Khi Hồng Anh đến ca thay, trông thấy Nhã Quyên đã ngồi ở đấy, có vẻ ở đấy rất lâu rồi. Cô nhìn vào vị trí lũ bạn cô, ‘ngủ thật ngon. Nhưng chả phải ca tụi nó chông sao? Moẹ lũ này.’

“Đi ngủ đi, để chị trông cho, thay ca chúng nó nhiều lắm rồi đấy.”

“Đúng đầy, nãy anh đi vệ sinh thấy em gái này ngồi lâu rồi.” Người trông cùng Hồng Anh cũng nói, đuổi cô bé đi ngủ. “Nói nãy giờ không nghe gì cả.”

“Không sao đâu mà, em không buồn ngủ… khụ khụ” Chưa dứt lời cô bé đã họ vài tiếng. Hồng Anh cởi áo khoác da đã rách của mình cho ẻm, lấy ly nước cho uống. Sau một hồi con bé mới chịu đi ngủ.

Tiếng loạt soạt vang lên ở 1 góc, anh kia và 1 người nữa đi xem, phát hiện là thây ma lập tức chém c·hết nó. Một đêm yên tĩnh cứ thế qua.

Sáng sớm hôm sau mọi người đánh thức nhau dậy, người canh vẫn canh, người nấu ăn thì nấu. Khi mọi người đã chu tất xong đồ đạc, họ quyết định tìm đường đi ra khỏi nơi này. May mắn la bàn điện thoại vẫn hoạt động được, họ đi về phía nam. Việt Thanh đi đầu thăm dò, còn Trường Minh sẽ ở giữa đoàn vừa bảo vệ những người xung quanh cũng như có thể tiếp ứng cho Việt Thanh hoặc ra phía sau bảo vệ nếu bị tập kích từ sau. Việt Thanh lúc này cậu ta đã khá lên rất nhiều nên cậu đã xung phong đi lên trước, dù sao năng lực của cậu cũng mạnh hơn Trường Minh. Ở giữa là những người thường mang theo giáo tự chế. Khi có thây ma xuất hiện những người như Trường Minh và Việt Thanh sẽ lao lên trước t·ấn c·ông, những người ở sau sẽ tự bảo vệ lẫn nhau. Đây là kế hoạch họ đã bàn với nhau.

Một số người cũng nhận ra sự hèn nhát của Trường Minh khi đứng ở vị trí đấy nhưng không ai phải đối được gì, dù sao quyết định như thế cũng do đa số tán thành. Đặc biệt hơn là cô bạn Chương Mỹ Lam, bạn của Việt Thanh và Nhã Quyên ở giữa, khá gần với Trường Minh, để ý kĩ thì họ có vẻ thân mật hơn lúc đầu rất nhiều.

Đình Thiên và Hồng Anh ở gần cuối, thêm Đỗ Dương An và 1 số người trẻ khỏe khác đi cuối.



Rất nhanh họ gặp thây ma. Thây ma trải qua vài đêm thôi mà dường như nó đã nhanh hơn rất nhiều, may mọi người phát hiện kịp và hạ chúng.

“Cậu nên tiết kiệm năng lượng, mấy con loi nhoi này cứ để chúng tôi.” Một anh lớn đưa chai nước cho Việt Thanh, nhắc nhở cậu. “Lỡ như gặp bọn côn trùng như lần trước sẽ thật sự cần cậu hơn chúng tôi. Cứ tiết kiệm năng lượng đi. Giống như Trường Minh đấy.”

“Dạ vâng ạ”

Cậu vẫn luôn tự trách sao để anh ấy trở thành mồi dẫn bọ cạp đi, giúp mọi người tránh được 1 nạn. Lúc đấy nếu cậu đứng ra dùng năng lực có thể không khiến anh ấy phải chịu c·hết. Anh ấy không có siêu năng lực như lại thành con mồi. Cảm giác khó chịu dâng lên.

“Thanh ơi.” Nhã Quyên vỗ vai cậu. “Không sao đâu” Dường như cô hiểu cảm giác của Việt Thanh. Tối qua cô tình nguyện thức thay ca bạn cũng một phần nhớ anh ấy.

“À, tui không sao.” Thanh mỉn cười.

“Nhóc đừng lo, Khôi Đăng nó phải có gì đó đặc biệt lắm mới có thể dẫn dụ con bọ cạp ấy đi.” Trường Minh sau lưng cậu lên tiếng. Âm thanh có chút to, một số người cũng chú ý lại. “Không chừng chính cậu ta là người thu hút con quái vật đó đến. Biết đâu bất ngờ, phải không.”

Có tiếng xì sào về điều này.

“Vớ vẫn.” Hồng Anh chặt dứt lời Trường Minh. “Trong lúc mày ngất thì nó là người cứu mày đấy. Mày nên biết ơn thay vì ở đấy soi mói. Hơn nữa sao mày ngất mà vẫn rõ thế. Mày có dị năng cơ mà, sao 1 đòn lại ngất rồi hả? Hả quý ngài giả vờ? "

Chị Hồng Anh dường như không thích Trường Minh.

“Là em kể cho anh ấy chuyện sảy ra đó chị. Chị đừng trách anh ấy.” Mỹ Lam đứng ra giải thích, đồng thời vênh mặt với Hồng Anh. Đình Thiên và Nhã Quyên kéo chị ấy lại, không để chị ấy nói nữa. Tiếp xúc ít nhiều hai người họ cũng biết Hồng Anh tính thẳng thắng, không vừa mắt sẽ nói luôn. Một nữ nhân tự cường, chí khí mạnh mẽ. Đây cũng là hình tượng mà Nhã Quyên rất hâm mộ.

“Cẩn thận” Việt Thanh Phát hiện ra một thứ gì đó đằng sau một người trong đoàn. Một cặp mắt to lớn, sáng như đèn pha. Không ngần ngại mà kích hoạt dị năng mà lao vào cặp đèn pha đó. Nhưng không kịp rồi. Hai người ở đấy đã b·ị c·hém đứt đầu. Phải. Đó chính là một con bọ ngựa xanh, cao khoảng 2,5m. Nhìn cặp mắt to lớn, cặp càng đao của nó to và gai góc đến rợn người.



Mọi người tái mặt. Thêm môt con bọ ngựa khác xuất hiện, cắt đầu vài người. Tiếng vỗ cánh ào ào từ những cái cây to lớn dần to hơn.

Cả đám nhìn đám bọ ngựa trước mặt, tái mặt đi, nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn.

“Con mẹ chúng mày, sao mày dám…” Một anh mất đi bạn của mình cầm thương tự chế lao lên liều mạng muốn chém nó báo thù. Nước mắt chảy ròng từ con mắt đỏ ngòm của sự tức giận. Cùng nhờ thế Việt Thanh cũng lấy lại được suy nghĩ, lập tức dùng SNL t·ấn c·ông. Nắm đấm vàng chạm vào càng đao khiến cả hai bị đẩy lùi. Càng đao của nó thật sự rất cứng. Khi cậu đánh ngã 1 con thì lập tức 1 con lao vào t·ấn c·ông tiếp, chúng dường như coi cậu là đối tượng đặc biệt mà chăm sóc, khiến cậu không thể cứu giúp người khác được.

Đàn bọ cũng tản ra t·ấn c·ông riêng lẻ. Tuy rằng họ có thể chém thây ma nhưng đối mặt với những con bọ to lớn này dường như lại yêu thế hơn rất nhiều.

Trường Minh lấy cái búa thủ sẵn ra, kết hợn với sức mạnh của mình, đập những con bọ ngựa văng ra nhưng rất nhanh nó lấy lại ý thức và vung càng đao t·ấn c·ông lại. Cái cây sau lưng cũng bị nó chém 1 vết sâu. Rồi việc gì đến cũng đến, mọi người bắt đầu chạy trốn chúng.

“Chú còn bình ga không?” Hồng Anh vừa chạy vừa hỏi Đình Thiên.

“Còn. Trong túi đấy. Cô định làm bình phun lửa à?” Đình Thiên hỏi lại, đồng thời với lấy bình ga trung túi.

“Yes, làm như Khôi làm lần trước ấy. Côn trùng dù lớn đến mấy cũng sợ lửa mà.” Hồng Anh đánh lửa mấy lần quẹt lửa không lên.

Một con bọ cạp chặn đường mấy người bọn họ. Lập tức Hồng Anh cũng phun được lửa ra. Lửa phun vào thằng con bọ ấy, nó ré lên và lùi lại. Tưởng rằng nó sẽ dừng lại nhưng không ngờ lại lao qua đám lửa, chặt đôi người ngay cạnh Đình Thiên. Chú ấy cũng phản ứng nhanh kịp nghiêng người sang 1 bên tránh được, nhưng mất thế mà ngã ra sau.

Hồng Anh lại phun lửa lần nửa, lần này áp sát vào thân nó khiến nó lập tức bay lùi ra 1 đoạn rất xa. Có lẻ no thật sự rất tức giận đấy. Nhìn xung quanh đồng loại của nó không tàn sát cũng là gặp thịt, mà bản thân lại bị bọn họ đẩy lùi. Tức quá “RÉéééééééééééééé….”

Rẹt Rẹt

Tiếng rẹt rẹt như tia lửa điện vang lên, mọi người lẫn bọ ngựa đều tập trung vào 1 người đang phóng hàng loạt tia lửa điện ra xung quanh, hai mắt vàng óng.

“Chúng mày c·hết hết đi.” Một dị năng giả ra đời. Điều khiển tia điện.

Hàng loạt tia sét tỏa ra xung quanh, gây sát thương cực lớn trên đường nó đi qua. Nhiều con bọ gần đấy đã bị giật c·hết, nhưng xui là những người gần đấy cũng bị ảnh hưởng, có người trực tiếp cháy đen thui cùng bọ ngựa.