Chương 128: Trở về cố sự
Tất cả đều không tin được có người chặn được và phản lại Dương Kiều Hào. Hơn thế nữa cánh tay nhuốm xanh đen ấy… Bọn họ nhìn thấy rất rõ cánh tay ấy.
“Cánh tay đó là…. của người đang bị nhiễm virus thây ma.” Thái Ngọc Linh che miệng ngạc nhiên.
“Không thể lẫn được…Đáng tiếc…” Cao Văn Tuấn chậc lưỡi tiếc rẻ. ‘Người này mạnh, có thể chặn được tốc độ của thằng Hào mà không dùng dị năng đúng là hạt giống tốt. Tiếc là bị nhiễm virus, nếu không mình nhất định dẫn cậu ta gia nhập cứ điểm.’
Dương Kiều Hào cũng nhận ra cánh tay ấy, hoảng loạn kiểm tra v·ết t·hương, vội vã lấy thuốc ra uống như thể s·ợ c·hết. Nhìn thấy vậy Khôi Đăng khinh bỉ. Con gà s·ợ c·hết.
“Đứng lại!. Tao nói đứng lại có nghe không.” Dương Kiều hào hét lớn chỉ vào Khôi Đăng. “Tất cả chúng mày lên, c·ướp lấy cái túi đó. Nó lang thang lâu như vậy chắc chắn trong túi có thức ăn. Nó dính virus rồi không còn sống được lâu, để nó mang chỗ thức ăn đó làm gì. Chúng mày xông lên cho tao. Giành lấy túi đó tao sẽ cho chúng mày một phần.”
Lúc này nhóm người họ mới nghĩ tới trong túi nhất định có đồ tốt, hoan hỉ xông lên chặn đường Khôi Đăng. Thái Ngọc Linh chần trờ có nên xông lên không, nhưng cuối cùng thở dài từ bỏ.
“Chàng trai. Cậu có thể cho tôi túi rút ấy không?” Cao Văn Tuấn mở lời nhưng không phải xin là ép. “Một mình cậu c·hết cũng không mang được chỗ thức ăn ấy, để lại cho chúng tôi đi.”
“….” Khôi Đăng nhìn bọn họ một lượt, tặc lưỡi nhẹ. “Bần cùng sinh đạo tặc mà…haizz.”
Nghe như vậy bọn họ đều có chút hổ thẹn.
“Grrr. Nếu vậy thì đã sao. Tận thế này quý nhất là thức ăn, thức uống. Để sống sót thì có thành trộm c·ướp gì chả được. Tất cả đều như nhau cả thôi, đừng ra vẻ làm gì thằng ranh.” Một người nam lên tiếng phản bác. Thấy Dương Kiều Hào giơ ngón cái like mình anh ta thấy mình làm hài lòng hắn ta, chắc sẽ được thưởng thêm.
“Cũng đúng. Nếu vậy tôi chỉ có thể g·iết các người.” Khôi Đăng cột MinHo đang ngủ sau lưng để hai tay trống. Lập tức hai tay biến đổi nhìn nguy hiểm hơn.
“Cậu bình tĩnh. Chỉ cần cậu giao chỗ đó ra tôi có thể đảm bảo chăm sóc cho thằng bé trên lưng cậu.” Cao Văn Tuấn vội đàm phán. Ông ta biết đứa trẻ trên lưng là điểm mấu chốt cho cuộc giao dịch này. ‘Anh em họ tình cảm thắm thiết như vậy chắc chắn sẽ đồng ý thôi.’
“Cậu là một người lang thang còn dính virus thì cũng đừng để em trai cậu theo cậu chứ. Cậu không sống được lâu nữa đâu, đến lúc đó em trai cậu phải làm sao, để nó c·hết chung trong đây à?? Chỉ cần túi đồ đó thôi, không cần đánh nhau làm gì.”
“Ông nói gì… ưm ưmm.” Dương Kiều Hào tức giận muốn phản đối nhưng liền bị Cao Văn Tuấn chặn miệng. Ông ta biết cậu chủ ích kỉ này kiểu gì cũng phá hỏng mà.
“Không cần. Các n·gười c·hết nhưng tôi vẫn sẽ sống.” Khôi Đăng chắc nịch khẳng định. Trở về thế giới bên ngoài được 5 ngày rồi, không những thế giống mấy ngày qua giữa bầy thây ma không có gì đáng sợ. So với trong lồng giam thì chưa là gì.
…..Quay lại lúc Khôi Đăng được lồng sáng dịch chuyển. Giống như đi thang máy vậy, chỉ qua một chút thời gian liền Khôi Đăng đã cảm nhận được sự khác biệt giữa hai nơi. Nhưng đáng nói là Khôi Đăng lơ lững bầu trời rơi xuống. Xui hơn là rơi ngay trúng một con thây ma cấp 4. Kết quả bị nó rượt đuổi mấy ngày, đánh nó một trận mới yên ả ở được một hôm liền bị đám khỉ này đến chiếm tổ.
“Thật xúi quẩy (xui xẻo)” Khôi Đăng thở dài.
Chưa hết, điều xui hơn là tất cả dị năng lẫn kĩ năng của cậu bị khoá lại, không thể sử dụng được trừ hai kĩ năng [Đặc tính thích nghi] và [Đa huyền đồng * Ám đoạt thị giác] có thể dùng. Trong xui có may. [Đặc tính thích nghi] tăng lên cấp 3, không những vậy có một số bị động được thêm vào như kháng lửa, kháng ảnh hưởng tinh thần, kháng suy nhược, thích nghi chiến đấu.
Thêm cả đá kĩ năng từ cự thây ma cậu thu được cho cậu một kĩ năng khá bá đạo nhưng cũng oái oăm.
[Thi vương cự lực] (*sức mạnh lớn của thây ma vương): cho phép người dùng gia tăng 5 lần sức mạnh bản thân. Nhưng phải hấp thụ thây ma để có năng lượng duy trì, dùng càng nhiều càng dễ trở thành thây ma. Một kĩ năng đánh đổi khá cmn tuyệt vời.
Nhưng nhờ có nó cộng thêm thây ma đầy xung quanh nên Khôi Đăng có thể đánh với con thây ma mắc dịch* ấy.
*ý chỉ xui xẻo, phiền phức xấu xa đeo bám.
….Quay lại hiện tại. Khôi Đăng thật sự chỉ muốn cho bọn chúng mấy vết cào rồi c·hết đi. Giữa lúc ấy cậu nhìn thấy bóng dáng ai một mình ngoài xa. Cậu nhận ra ai rồi, miệng nhếch lên bất lực.
“Con mẹ nó, lúc nào tới lại tới lúc này. Nhìn đằng sau kìa.” Khôi Đăng than thở. Thấy cậu như vậy bọn họ không hiểu nhưng thấy cậu chỉ vào đằng sau bọn họ nhìn theo.
Đằng sau là một con thây ma da dẻ khô quéo màu xanh bệch. Trên cơ thể xuất hiện nhiều tảng băng lạnh lẽo, nó thở thôi cũng thấy khói lạnh bốc ra. Đặc biệt nó cầm một thanh đao băng lớn. Nó chính là con thây ma xui xẻo bị Khôi Đăng rơi trúng.
“Cậu chủ… Nó chính là con thây ma chúng ta đang tìm.”
“Tao biết rồi, tao không mù.” Dương Kiều Hào mừng rỡ. Mục tiêu mà họ tìm kiếm đã lâu không ngờ lại gặp gỡ một cách tình cờ như vậy. “Ông Tuấn, ông xử lý thằng chó đó trước, còn lại lên t·ấn c·ông con thây ma kia. Nó b·ị t·hương rồi không cần phải sợ.”
Hắn ta lập tức ra lệnh cho mọi người, bản thân không có ý định xông lên. Việc của hắn chỉ là chỉ huy và giành lấy dị thạch của nó. Hắn ta cũng không sợ mọi người không nghe lệnh, dù sao con tin của bọn chúng đều ở trong tay hắn, hắn có mệnh hệ gì sẽ g·iết sạch tất cả.
“Cậu chủ, nhìn nó như không có vẻ b·ị t·hương gì cả. Cậu nên cân nhắc lại.” Cao Văn Tuấn nhẫn nhịn khuyên bảo nhưng bị Dương Kiều Hào quát vào mặt.
“CÂM MIỆNG. Chưa đến lượt ông phản đối.”
Cao Văn Tuấn thở dài, đành phải ra tay với Khôi Đăng. Khôi Đăng cũng thấy ông ta có chút tội nghiệp, nhưng mà liên quan gì Khôi Đăng chứ. Kẻ thù thì phải ra tay với kẻ thù.
‘Để bọn họ kìm chân cục băng đó, tìm cách thoát thân trước giấu MinHo đi rồi tính sau.’ Khôi Đăng suy nghĩ như vậy. Dù sao mục đích chính của con thây ma băng đao đó chính là chém Khôi Đăng.
“Thanh niên, nghe lời bác đầu hàng đi. Chúng ta là đồng loại cả không nên cứng ngắc với nhau làm gì. Bác thấy cháu rất mạnh, đừng vì tý….Ấy, cái gì thế…”
Cao Văn Tuấn hai tay cuốn theo gió t·ấn c·ông Khôi Đăng, với [đặc tính thích nghi] thì t·ấn c·ông của ông ta rất chậm, dễ dàng né được. Nhưng nếu ông ta không nói nhiều thì Khôi Đăng chỉ né rồi chạy đi, nhưng tiếc là… Khôi Đăng khiến ông ta không nhìn thấy gì, sau đó một cước đá ông ta ra rồi bật người chạy đi.
Đúng như lời Cao Văn Tuấn nói, con thây ma không có dấu hiệu nào b·ị t·hương, động tác của nó rất linh hoạt, từng cú chém đều rất mạnh mẽ và nguy hiểm. Đám người Thái Ngọc Linh nhanh chóng bị nó đánh bại. Dị năng của bọn họ đa phần là cường hoá sức mạnh, điều khiển nguyên tố nhưng cấp bậc hai bên quá chênh lệch nên không thể gây ra được bao nhiêu thương tổn.
Dương Kiều Hào thấy vậy tức tối chửi Cao Văn Tuấn vô dụng, bản thân sẽ trừng phạt gia đình ông. Nói rồi hắn ta nhanh chóng đuổi theo Khôi Đăng, để ông ta chiến đấu với thây ma băng kia. Phải có thêm dị năng giả cấp ba mới có thể chặn lại được nó.