Chương 129: Uy hiếp
Thấy Dương Kiều Hào đuổi theo mình, Khôi Đăng liền chém ra đường máu về phía hắn. Máu đen dịch độc bắn tung toé về phướng hắn, thấy vậy Dương Kiều Hào hoảng sợ đổi hướng. Nhìn máu độc trên đất Dương Kiều Hào liền nhớ đối phương có mang virus thây ma nên có phần dè chừng hơn.
“Mẹ kiếp, một con ma sắp c·hết sao thích phản kháng như vậy chứ. ĐI CHẾT ĐI.” Hắn ta như con báo nhanh nhẹn vồ lấy túi đồ của Khôi Đăng. Khôi Đăng quay người đá văng hắn đi đồng thời giúp hắn tránh được băng tinh t·ấn c·ông.
Dương Kiều Hào kêu đau đớn. ‘Vì cái gì chứ? nó cũng là cấp một nhưng sao lại mạnh như vậy?? Đ** m* n*’
“Cậu chủ…” Cao Văn Tuấn vừa phải cản thây ma băng đao vừa phải quan sát Dương Kiều Hào, cẩn thận cái mạng của hắn thật sự khiến ông ta thấy áp lực mệt mỏi. Nhưng vừa rồi ông ta thấy rõ ràng nếu không nhờ Khôi Đăng, cậu chủ hỗn láo ấy đã bị băng tinh bắn xuyên đầu. “Tạ ơn trời đất…”
Khôi Đăng và thây ma băng đao nhìn nhau. Khôi Đăng thở dài biết nó thật sự muốn sống c·hết với mình. ‘Thây ma éo gì cố chấp vkl.’
“Grừ grh…” Thây ma cầm đao chỉ vào Khôi Đăng, miệng như muốn bảo Khôi Đăng sẵn sàng đi. Nó thủ thế rồi lao thẳng lên t·ấn c·ông. Thoáng cái thân ảnh xanh trắng đã đến trước cậu, một đao hàn băng bổ xuống.
Khôi Đăng nhẹ nhàng lộn sang một bên, nhanh chóng để túi đồ và MinHo xuống rồi lao vào đánh nhau.
[Thi vương cự lực] triển khai, Khôi Đăng trở lên mạnh gấp 5 lần. Từng bước đều dẵm nát đất, tốc độ cũng ngang ngửa thây ma băng đao. Thi quyền đấu với băng đao v·a c·hạm không ngừng.
Đừng coi thường cánh tay thây ma ấy, nó cứng cáp hơn cả sắt thép. Cộng thêm sức mạnh và tốc độ được nhân 5 thì rất mạnh mẽ. Chưa hết thi độc trong tay cũng là hàng chất lượng cao, có thể khiến thây ma bị ăn mòn dần dần, còn con người trúng thì thôi đi, đừng nói gì thêm.
Kĩ năng của cự thây ma đâu phải để làm màu. Nhưng Khôi Đăng sẽ biết kĩ năng này không phải kĩ năng thuộc hàng mạnh của thây ma chắc sẽ đau buồn hơn.
Sống sót dưới tay hai vị Rết lão đại và Thây ma lão đại thì cuộc chiến này không gây áp lực gì với Khôi Đăng, nhưng cũng có thể là bị động thích nghi giúp cậu. Ngày đầu rơi xuống chưa chuẩn bị tinh thần lẫn các kĩ năng bị khoá đột ngột nên mới chật vật chạy trốn khỏi nó, bây giờ có thể an tâm đánh bại nó rồi.
Thây ma băng đao không cam lòng yếu thế, từng nhát chém đều nhanh và dứt khoát. Nó chém ra những đường đầy gai băng nguy hiểm, sau đó lại lợi dụng mảnh vỡ bắn về phía Khôi Đăng. Từ cơ thể nó còn mang theo sương giá làm lạnh, khiến cho bất kì ai đến gần cũng cảm thấy lạnh lẽo và trở nên chậm chạm. Một chiến binh vừa nhanh vừa nguy hiểm, lạnh lẽo vung đao là thứ khiến nó trở nên đáng sợ với con người. Một mình nó có thể khiến một cứ điểm nhỏ diệt vong.
Băng đao chém đến bị thi quyền đánh vỡ cũng là lúc ngã ngửa thắng thua. Nó quỳ trên đất trừng mắt nhìn đối phương, kẻ vừa người vừa thây ma này thật khiến người ta chán ghét. Băng đao nó có thể tạo ra tiếp nhưng để làm gì, nó còn chả thể gây v·ết t·hương nào cho đối phương. Nó rống lên cuồng nộ, tạo ra băng đao nguy hiểm hơn, đầy răng cưa xấu xí, khắp người toả ra hàn khí lạnh lẽo. Một lần nữa nó lao vào t·ấn c·ông Khôi Đăng.
Bọn Dương Kiều Hào không tin được Khôi Đăng có thể đánh ngang tay với thây ma cấp bốn ấy. Động tác thành thục lại còn nguy hiểm đấu chọi.
“Không thể nào... cậu ta mạnh đến như vậy??? Sao lại là một người lang thang chứ?”
“Đúng đó, cỡ như vậy là biết bao thế lực bang hội mời chào rồi.”
“Nhìn thằng đấy lạ hoắc, chắc từ nơi khác đến nên không biết...”
Những lời bàn tán xôn xao về Khôi Đăng và cả thây ma, đa phần là muốn cậu đ·ánh c·hết nó, bọn họ sẽ có được dị thạch.
Những lần giao đấu với nó trước đấy đã khiến nó có những v·ết t·hương nguy hiểm, phải phục hồi bằng cách “ăn” ăn những kẻ yếu hơn nó cả thây ma lẫn con người mới có thể phục lại 80%. Độc của Khôi Đăng khiến nó bị ăn mòn xương cốt, phải lấy băng giá ra thế vào.
Khôi Đăng cũng nhận ra điều ấy nên ưu tiên công kích vào đó khiến nó cảm thấy tức tối chỉ có thể chém mạnh hơn. Nó chém thật mạnh tạo ra những đường băng trảm nguy hiểm về phía Khôi Đăng.
“Băng của mày không cứng bằng tay tao đâu.” Khôi Đăng đánh vỡ những băng trảm ấy. Con thây ma nhân cơ hội chém ngang cậu. Thấy vậy Khôi Đăng cong người né tránh, lộn ra sau thây ma. Một quyền đấm thẳng vào lưng khiến hắn bay ra.
Nó đứng dậy rút hai xương ngực bằng băng ra ném về phía Khôi Đăng. Chúng như những boomerang mà t·ấn c·ông. Thây ma tức tấp tạo mới cùng lúc hai cây đao, xông pha chém vào Khôi Đăng. Khôi Đăng siết chặt nắm đấm, cánh tay trở nên đen hơn bao giờ hết đấm vào băng đao. Tốc độ của hai người giao chiến khá nhanh, những người kia mặt mày căng thẳng nhìn hai người.
“Trời má, tốc độ nhanh thế.”
“Vừa nhanh vừa mạnh, thằng này là cái quái gì vậy chứ?”
“…..Ấy… hú hồn.” Có người giật mình khi thấy băng đao có cơ hội chém được vào cậu, nhưng Khôi Đăng phản ứng nhanh mà giữ lại được lưỡi đao. Trên thân đao còn xuất hiện vết nứt.
Thấy băng đao của mình bị giữ chặt không thể rút được, thây ma cũng không ngại vứt hai thanh ấy, dùng bàn tay nhăn nheo nhợt nhạt đâm vào lồng ngực. Tình thế nguy hiểm, tất cả đều thót tim.
Keng. Bàn tay nó đâm vào giữa ngực nhưng không thể đâm vào, tựa như miếng sắt vậy. Thây ma sững sờ không tin được, Khôi Đăng cười đáng sợ nhìn nó.
“Biết ngay mày sẽ chơi kiểu điếm thúi này mà. Chiếu tướng nhé súc sinh. Hehe.”
Khôi Đăng cầm luôn băng đao bổ một phát thật mạnh chém đôi người nó. Trước khi c·hết nó gào lên không cam lòng. Nếu không phải “vô tình” thấy nó làm trò này với thây ma khác thì cậu đ·ã c·hết chắc rồi. Ở giữa ngực cậu là tấm sắt dày, thêm lớp áo đặc biệt nên có thể chặn được móng vuốt ấy.
Nhìn thấy thây ma bị tiêu diệt nhóm Cao Văn Tuấn vui mừng hoan hô, nhưng nhìn lại xác c·hết trên đất lại không thấm khá là bao, mém chút nữa bọn họ c·hết sạch. Khôi Đăng mặc kệ họ đánh nát đầu thây ma thu được ít dị thạch. Cậu nhận ra trong đó có đá kĩ năng cấp 3, khối đá 20 cạnh màu trắng xanh nhè nhẹ, trong có 3 tâm cầu rõ ràng.
“Là đá kĩ năng, thật sự là đá kĩ năng kìa….Trời đất ơiiiii.” Có người kích động khi thấy viên đá ấy mà hét lớn lên.
Cao Văn Tuấn lẫn Thái Ngọc Linh khao khát nhìn nó, đá kĩ năng ai mà chả thèm khát chứ.
“Cậu chủ, là đá kĩ năng. Nhất định sẽ là kĩ năng công kích.” Tay sai thân cận với Dương Kiều Hào hớn hở nói với cậu chủ.
“Bé cái mồm thôi, tao không mù.” Dương Kiều Hào quát lớn, mắt đầy tham lam nhìn đá kĩ năng. Vốn tưởng có thể kiếm lời được dị thạch (hình thoi) là có thể mạnh lên, thậm chí có thể lên cấp 2 nhưng không ngờ có cả đá kĩ năng. Dù là đá kĩ năng cấp 1 đi nữa vẫn luôn giá trị hơn dị thạch. Nhưng tiếc là nó là của tên kia. “Thằng chó lang thang c·hết tiệt!!!”
Khôi Đăng nhìn đá kĩ năng suy nghĩ. ‘Không ngờ ra được đá kĩ năng, hên quá. Màu trắng này chắc hệ băng rồi.’
“DỪNG LẠI. GIAO ĐÁ KĨ NĂNG ĐÓ CHO TAO NẾU KHÔNG TAO SẼ GIẾT CHẾT EM MÀY!”
Dương Kiều Hào hét lớn khi Khôi Đăng định nuốt viên đá đó. Hắn dựa vào tốc độ chạy tới chỗ MinHo mà mọi người không để ý.