Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 127: Tổ đội kiếm hời




Chương 127: Tổ đội kiếm hời

Khí trời nóng ẩm khó chịu, cát bụi mù mịt cửa phía bắc, trong vùng đất đổ nát, từng là một khu thành thị sầm uất có một nhóm người đang chạy hối hả ở đấy. Phía sau họ là đành thây ma rách rưới đang đuổi theo họ, mặc kệ có bị nhóm người ấy t·ấn c·ông thế nào vẫn đứng dậy đuổi theo họ.

“Cậu chủ, cậu mau đi đi.” Một ông chú trung niên tóc đầu trọc hét lớn, hai tay tụ lại ngọn gió phóng về phía bầy thây ma. Ngọn gió thổi bay một ít nhưng những kẻ phía sau vẫn lao lên tiếp. Ông ta liên tục phóng cầu gió về lũ thây ma cũng khá lâu rồi.

“Ông già, mau đi thôi, không cản lại được chúng đâu.” Người được gọi là thiếu gia ấy là Dương Kiều Hảo chạy phía trước mặc kệ những người phía sau. Có thể thấy anh ta chạy rất nhanh. Dị năng của Dương Kiều Hảo là [Tốc Độ Báo Đốm] chuyên về tốc chạy, kĩ năng của các vận động viên chạy bộ thèm khát.

Phía sau có dị năng giả có người thường. Tất cả bọn họ đều dưới chướng Dương Kiều Hảo ấy. Mấy hôm trước bọn họ mua được tin có thây ma cấp 4 b·ị t·hương ở đây. Thế nên Dương Kiều Hảo thiếu gia này đã lén lút dẫn người truy tìm nó. Kết quả chưa gặp được thây ma ấy đã bị bầy thây ma này rượt đuổi.

Ở đây chỉ có 6 dị năng giả cấp 1 cả Dương Kiều Hảo, cao nhất là ông chú trung niên Cao Văn Tuấn cấp 3 có thể điều khiển gió ấy và cô gái tóc ngắn ngang vai có thể tạo ra nước là cấp 2. Còn đàn thây mà cao nhất cũng chỉ cấp 1 có thể chạy hay hành động trơn tru nhưng cấp 1 lại chiếm đa số. Ban đầu họ tưởng có thể diệt được chúng nhưng càng lúc càng đông, bọn họ chỉ có thể chạy. Số lượng áp đảo chất lượng.

“Khốn kh·iếp, thằng bán tin tức ấy nhất định tao sẽ g·iết nó.” Dương Kiều Hảo tức giận.

Nhưng thật ra hắn ta thừa biết nơi này gần với cấm địa [VN712] sẽ có những thây ma hay dị trùng mạnh. Hắn đang cố đổ lỗi cho người khác mà thôi. Hắn tham dị thạch cấp 4 nên bất chấp Cao Văn Tuấn ngăn cản, lén lút tiến vào đây. Những người còn lại ở đây là nửa số người ban đầu hắn mang theo.



“Cậu chủ, làm sao bây giờ? Chúng cứ đuổi theo như vậy không phải là cách.” Đàn em thân cận thở hồng hộc nói với Dương Kiều Hào. Ai bảo anh ta chạy quá nhanh khiến họ phải đứt hơi đuổi theo.

“Chạy. Chạy thật nhanh vào.” Nói rồi hắn ta tăng tốc chạy hơn.

Những người phía sau cùng chung suy nghĩ ‘Tên khốn, mày bỏ chạy trước mặc kệ bọn tao như thế sao. Thằng nhát cáy khốn kh·iếp.’

“Bác Tuấn, kết hợp năng lực với cháu đẩy lùi chúng.” Thái Ngọc Linh lập tức hội tụ nước giữa hai tay. Nước từ không khí ồ ồ tụ lại. Cao Văn Tuấn cũng tụ gió vào tay mình. Sau đó cả hai người cùng phóng dị năng cùng lúc hoà vào nhau.

Cơn lốc xoáy giữ chân đàn thây ma một lúc. Nhưng đủ cho bọn họ chạy thoát. Cuối cùng bọn họ cũng tới được một nơi được xem là an toàn để nghỉ ngơi. Ở đấy Dương Kiều Hảo đang ngồi thảnh thơi uống nước. Nhìn chai nước tinh khiết khiến bọn họ thèm khát.

Tận thế biến đổi, nguồn nước sạch cũng bị hạn chế, đa số họ phải uống nước bẩn, có lọc qua thì vẫn còn mùi hôi và tạp chất trong đó. Nếu có dị năng giả hệ nước thì nước họ tạo ra tuy sạch nhưng khá khó uống, kiếm được ai có vị nước tốt rất khó. Những người đó biết giá trị nước của mình thường đẩy giá lên cao, bán nước cho những người mua nó. Nước sạch và thức ăn luôn quý giá.

Dương Kiều Hào uống một hơi gần nửa chai nước, còn khoảng đốt ngón tay ném cho Cao Văn Tuấn. Những người khác thấy vậy cũng không thể nói gì. Hai người họ mới là người có quyền lực nhất ở đây. May mắn có Thái Ngọc Linh cho họ nước. Cô ấy tính ra rất tốt bụng, thuỷ hệ dị năng giả nhưng thường cung cấp nước sạch cho người nghèo, điều này khiến cô đôi lúc gặp khó khăn do bị những người khác nhắm tới. Nhưng bọn họ chỉ cô lập cô, vì một mình cô thì chả làm những người khác cho nước theo được.

“Cậu chủ. Chúng ta có đi tiếp không? Chúng ta đã đi tìm từ hôm qua rồi nhưng chưa thấy nó đâu, liệu có khi nào nó rời khỏi nơi này rồi không?” Cao Văn Tuấn uống nước thừa xong liền nghiêm nghị hỏi.



Dương Kiều Hảo lắc đầu. “Không, thằng bán tin tức bảo con quái đó trú ở một kho đông lạnh để phục hồi. Vết thương của nó khá nghiêm trọng nên không thể nào rời đi được.”

“…Nhưng mà..” Cao Văn Tuấn muốn nói thêm nhưng bị cậu chủ trừng mắt khiến ông không dám nói thêm, đáy mắt giấu sự bất mãn. Đây có thể là âm mưu nào đó nhắm vào cậu ta nhưng cậu ta đã khăng khăng không muốn nghe thì không còn gì nên nói.

Lúc này có bóng người xuất hiện ở cửa khiến mọi người cảnh giác. Mặc bộ đồ sạch sẽ, năng động và mũ lớn che nửa mặt, nhìn dáng là thanh niên.

“AI??? ĐỨNG LẠI ĐẤY.” bọn họ lập tức đứng lên chỉa v·ũ k·hí vào thanh niên ấy.

“Các người là ai, sao lại chiếm chỗ trú của tôi?” Chất giọng bình thường cất lên truy vấn. “Các người nên rời đi, chỗ này các người không ở lâu được đâu.”

Nói rồi cậu ta đi ngang qua họ, mặc kệ họ vẫn chỉa v·ũ k·hí về mình.



“Dị năng giả cấp 1???” Dương Kiều Hảo nhận thấy đối phương là dị năng giả cấp 1 yếu ớt nhưng thái độ thật kênh kiệu liền cười phá lên. “Chỉ là một thằng lang thang mà ra vẻ gì vậy chứ. Chỗ người không ở đi ở nơi khỉ gió chó ỉa này. Hahaha. Đã thế còn đi một mình mà còn ra vẻ gì chứ. HAHAHAHA.”

Càng nói hắn ta càng cười lớn hơn, những người khác nhìn nhau rồi cười hùa theo. Khi nãy khí thế của người ấy thật đáng sợ, nhưng chỉ là dị năng giả cấp 1 thì bên họ hơn chắc, không có gì phải sợ. Duy chỉ có Cao Văn Tuấn, Thái Ngọc Linh và một vài người khác không cười.

‘Người có thể sống ở đây chắc chắn không tầm thường. Nhất là khi nãy khí thế của cậu ta quá mạnh mẽ. Cấp 3 như mình cũng thấy cực kì áp lực. Người này đang giấu sức mạnh.”

Cao Văn Tuấn nghĩ như vậy, áp tai nói nhỏ cảnh báo cậu chủ, kết quả bị cười lạnh khinh thường.

“Nếu thế thì đã sao? Ông là dị năng giả cấp 2 lẽ nào éo làm được gì?? Nếu vậy nhà tôi thuê ông làm chó gì?? Đừng có cậy già mà lên mặt dạy dỗ, ông nên biết tự làm gì đi.” Dương Kiều Hào nhăn mặt cáu kỉnh đáp lại.

Cao Văn Tuấn thật sự lực bất tòng tâm rồi. Cậu chủ này có được dị năng rồi càng lúc không coi ai ra gì. Thật hết cách, người nhà ông còn chờ ông mang thức ăn về, chỉ có thể chịu uỷ khuất mà câm nín.

Thanh niên ấy đi thẳng vào một căn phòng ở đấy, cõng một đứa bé được trùm kín cùng mang theo một túi rút lớn đi ra, mặc kệ bọn họ muốn làm gì. Nếu chỗ này có người chiếm rồi thì cũng nên đi chỗ khác, ở càng đông càng dễ c·hết, đặc biệt với nhóm người như hắn, cậu ta biết càng dễ c·hết hơn.

“Đứng lại!” Dương Kiều Hào hét lớn, bứt tốc đến trước mặt thanh niên, không ngần ngại dùng chân đá thẳng vào thanh niên. Thanh niên dễ dàng né tránh và đáp lại bằng nắm đấm to lớn vào thẳng mặt Dương Kiều Hào. Lúc hắn nhận thức được thì bản thân đã b·ị đ·ánh vào tường.

“Mẹ kiếp thằng chó. Có biết tao là ai không???” Dương Kiều Hào tức giận đứng dậy.

“Không biết. Nhưng nếu không s·ợ c·hết thì lao vào đây.” Thanh niên bình tĩnh đáp lại, cú đá lúc nãy khiến mũ trùm bay ngược ra, để lộ khuôn mặt bình thường có phần dễ gần.

Khôi Đăng, xin chào!