Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

CHƯƠNG 11: Không hối tiếc




CHƯƠNG 11: Không hối tiếc

Cúc cu… Cúc cu…

“Moẹ con chim nó còn trêu mình nữa…” hả “Con chim… Có thức ăn rồi.” Cậu lao ra ngoài, hầm hố tìm nguồn tiếng chim. Trước mặt cậu là con bồ câu to mập, lông xám đen bóng. Không nghĩ nhiều mà cậu tung xích trói lấy nó. Nó không phảng kháng mới hạy. Lúc cậu định chộp nó thì bị một cánh tay bắt lại. Một người dàn ông trung niên đang nhìn cậu với ánh mắt tội nghiệp. Cậu nhìn chằm chằm chú ấy. Chú ấy vẫn nhìn cậu.

“Bác gì ơi, bỏ tay ra dùm cháu. Bồ câu bay mất giờ.”

“Hahaha, Cháu nhìn lại xem nào. Con bồ câu nào???”

Cậu không hiểu ý, cau mày nhìn lại bồ câu đang bị xích đó. “Cái gì…” Con bồ câu to mập nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra bụng dưới nó rỗng tếch, lòi ruột kéo dài đất. Mắt nó trắng dã, dịch xanh cô đọng dưới cánh. Rõ ràng con bồ câu này đã bị thây ma hoá rồi.

Mém chút nữa là cậu đã bắt nó làm thịt mất rồi. Khôi Đăng suy sụp bệt xuống đất.

“Đạ mậu. Con chim c·hết bầm. Con bọ cạp c·hết bầm, tại chúng mày….ọc ọc ọc (tiếng bụng kêu)… đói quá…”

Đúng lúc này 1 gói bánh đưa đến trước mặt cậu. Ngước lên bác trung niên mặc quần tây áo thun nãy mỉm cười nhìn cậu. Bác ấy còn khoác ba lô lớn sau lưng, có nhiều đồ lắm.

“Đói không? Cho cháu gói bánh này.”



“A dạ vâng… cháu cám ơn.” Cậu nhận gói bánh, nhìn có chút nghi ngờ về bác ấy. ‘Khi không xuất hiện và cho mình gói bánh, thật kì lạ. Và còn đúng lúc nữa.’ Cậu lại liếc nhìn bác ấy ‘Cần đề phòng’.

“Đừng lo lắng, bác không có ý gì đâu.” Bác ấy dường như hiểu suy nghĩ trong đầu cậu, vội xua tay giải thích. “Bác thấy cháu đói nên giúp cháu thôi. Cứ yên tâm đi.”

Tuy vẫn có chút ngần ngại nhưng cậu cũng mở gói bánh ăn ngấu nghiến. Lúc này gói bánh thơm ngọt thế. Ăn hết rồi mà cậu vẫn thèm. Bác áy lại lấy chai nước ra đưa cho cậu.

“Uống đi rồi ăn tiếp, ăn từ từ không nghẹ đấy”

Cậu lại nhìn chai nước, rồi lại nhìn bác ấy, nhớ về những tin tức người lạ cho thuốc mê vào chai nước rồi b·ắt c·óc…

“haizz, không có thuốc mê hay độc gì đâu. Ông uống dùm tôi cái. Đến khổ” Bác ấy lại đọc được suy nghĩ cậu rồi, dúi chai nước vào tay cậu.

Cậu tuy chầm chậm uống nước, cảnh giác xem nước có vị gì lạ không, thật may không có vị gì lạ, chai nước còn team bọc mới đàng hoàng, và NSX của nó còn rất mới.

“Chúng mày mới có mấy ngày không ăn đã thành cái xác khô rồi. Đúng lũ thanh niên thành phố mà. Thời của bác á, đói kém kéo dài, khoai cũng không có mà ăn. Thế mà bác vẫn sống qua đấy. Lũ thanh niên chúng mày yếu quá đi mất. Hahaha.”

Tuy lời bác nói hơi nhột nhột nhưng thôi kệ, mấy lời kiểu thế nhậu với bạn ba dượng lúc nào chả nghe. Tuy vậy bác đưa hết bánh này bánh khác cho cậu, vỗ vỗ bảo cậu từ từ ăn. Đến lúc cậu ăn chậm lại thấy bác đang nhìn trời xa xăm.

“Bác có thể nhờ cháu 2 việc được không?” Bác ấy bất ngờ nói thẳng vào vấn đề mà bác ấy muốn nhờ. Điều này khiến cậu rất bất ngờ, không ngờ bây giờ lại có người thẳng tính vậy, đi nhờ vả người còn chưa quen biết.



“Bác nói đi, làm được thì cháu sẽ giúp.” Cậu tu chai nước, nhìn bác, nhìn túi ba lô to sau lưng. Không có ý định nhận lời 1 nhờ vả mù quáng được.

Bác ấy im lặng một lúc, lấy gói cơm nắm ra đưa cho cậu. Cậu cầm nó nhét vào túi. Cả hai im lặng, tiếng quạ bay ngang. “Thù lao sẽ là túi ba lô của bác, yên tâm không sợ thiệt đâu. Đủ cho cháu sống một tuần….”

“Bác...bị bọn chúng cắn rồi. Có thể rất nhanh sẽ trở thành 1 trong số chúng.” Cậu có chút bất ngờ khi nghe thế. ‘Là thây ma nhỉ’. Bác ấy tiếp tục nói, ngẩn đầu nhìn lên trời. Cậu lập tức cảnh giác thêm, xích xích mông ra xa. Bác cũng phì cười vì hành động con nít này.

“Bác muốn nhờ cháu hãy g·iết bác khi bác còn là người, đem tro cốt của bác cho con gái bác ở Sài Thành. Và chuyển bức thư này cho con bé. Con bé tên là Phan Thị Liên. Xinh lắm đấy. Có nốt ruồi ở đuôi mắt, nhìn là nhận ra ngay.” Bác lấy ra bức thư tay, đặt vào tay cậu, cậu có chút không biết nên nhận hay không.

Dù sao 1 người lại nhờ người khác g·iết mình, tuy rằng rồi bác ấy sẽ c·hết.

“Với bác…bác đã muốn c·hết từ 10 năm trước rồi, chỉ là…còn nhiều thứ trói buộc lại mà thôi. Đến lúc này thì không còn gì nữa. Haha.” Bác ấy giải thích. Bác ấy quay lại cười hiền lạnh với Khôi Đăng, trong mắt bác đợm buồn. “Tương lai cháu sẽ gặp nhiều người thà c·hết khi làm người hơn là c·hết khi thành xác sống.” Bác nhìn về trời xanh kì lạ kia. “Trở thành 1 xác sống đi lang thang khắp nơi sẽ tệ hơn nếu được c·hết hoàn toàn. Lúc đấy mong cháu có thể thanh toàn họ.”

“Có lẽ bác nên sống đến khi thành thây ma hoàn toàn.” Cậu ăn miếng bánh “Cháu chưa g·iết người bao giờ.”

Bác ấy ngẩn người khi nghe câu ấy, xoa đầu cậu, nó thật nhẹ nhàng như nụ cười lúc này của bác ấy.



“Việc thứ 2 là nhờ cháu tìm 1 người tên là Phan Kim Sơn. Giết hắn thay cho chúng ta.” Lúc này cậu cảm nhận được sự giận dữ, tức giận đột ngột từ người bác ấy tỏa ra. “Hắn là kẻ hèn nhát, phản bội lại chúng ta, chính vì thế chỉ mong cậu có thể g·iết hắn. Bác tin rằng lúc cháu gặp hắn cháu có thể g·iết người rồi. Thật may cho hắn vì không bị chính bác g·iết, nếu không….” Đến đây bác dừng lại, thu hồi mọi sự tức giận. Cậu cảm giác vừa rồi như chỉ là mơ. “Dọa cháu sợ rồi. Ăn bánh đi.”

Bác lại đặt gói kẹo ổi vào tay Khôi Đăng. Rồi gỡ sợ dây chuyền dưới lớp sơ mi xuống, nhìn nó luyến tiếc rồi đôi tay trắng dã đặt nó vào tay cậu lần nữa. Một sợi dây chuyền bạc với mặt dây ngọc xanh đen, sáng bóng rất, nhìn vào nó cậu như bị hớp hồn.

“Thấy sao hả nhóc?”

“Tuy cháu không hiểu gì về ngọc nhưng cháu cảm thấy nó rất đẹp, càng nhìn càng bị nó hút vào. Có thứ gì đó lạ lắm, giống như 1 con rắn đang bơi vậy…” Bác ấy lại xoa đầu cậu, ra hiệu cậu dừng. Mặt bác thả lỏng, cười nhẹ thỏa mãn.

“Đồ gia truyền nhà bác, qua nhiều thế hệ rồi. Nó có sức mạnh rất đặc biệt đấy, nhiều lần bác được cứu sống nhờ nó. Mong rằng nó sẽ giúp đỡ cháu trong tương lai…”

“Bác nên đưa nó cho con gái bác thì hơn, dù sao là đồ gia truyền mà.”

“Con bé sẽ không dùng được nó đâu, ngọc này chỉ truyền cho nam thôi, mà bác không có con trai nên truyền đại cho ai là được, tiện thể nhờ vả chút chuyện.” Bác cười khà khà, trong đôi mắt già ấy cô độc sâu thẵm. “Nó có sức mạnh đặc biệt, tin bác đi. Rồi một ngày nó sẽ cứu sống cháu.”

Cậu thấy thật vấn đề mà. Cậu bóc gói cơm nắm ra ăn, tay cầm sợi dây chuyền mặt ngọc ấy, mặt suy nghĩ một lúc lâu.

“Vậy…Cháu có phải lấy con gái bác không?” Ngọc gia truyền nhà người ta mà mình lấy sẽ kì lắm, có phải sẽ kết hôn như trong truyện không. Bác lắc đầu phủ định điều ấy.

“Chỉ cần làm 2 việc trên là được. Còn lại tùy cháu quyết đinh. Nhưng bác tin cháu sẽ làm được những việc đó hơn những kẻ khác.”

Lúc quyết định đồng ý thì thấy da bác trở nên trắng toát, động mạch đen hiện rõ dưới lớp da. Mặt bác vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như không có gì.

“Nhờ cháu rồi...” Vẫn là nụ cười như không có gì đấy. “Thật may kiếp này được gặp cháu….”Khôi Đăng không hiểu câu nói ấy.

Cơn gió nhẹ thổi buồn man mác cuốn theo nụ cười cuối cùng.