Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 117: Đi xem thử




Chương 117: Đi xem thử

“[Cổ tự chiến đấu] là đưa cổ tự lên người mình, sử dụng sức mạnh trong nó cường hoá trực tiếp cho mình. Nó khác gì viếc trực tiếp cổ tự lên người đâu nhỉ??” Khôi Đăng nhăn mày tìm điểm khác biệt.

Khôi Đăng cố gắng hiểu nội dung bên trong. Cuối cùng kết luận là dạng này chuyên dành cho những người thích cận chiến, cường hoá bản thân bằng các cổ tự, giải phóng sức mạnh chúng thông qua các hành động, nhất là khi chiến đấu. Nhưng đòi hỏi người dùng phải có cơ thể thật tốt để chịu đựng cổ tự và có khả năng chiến đấu kết hợp nhiều cổ tự cùng một lúc. Và cái này chỉ có thể độc lập sử dụng, không thể chuyển cho người khác như mọi khi Khôi Đăng vẫn làm.

“Hừm… Nhiều quy tắc với nhiều kiểu để dùng ghê. Nếu theo trong sách thì mình hiện tại có thể chịu được ít nhất 5 cổ tự cấp thấp cùng lúc. Mình cần học thêm những cổ tự cường hoá mới có thể dùng nó.” Khôi Đăng đối chiếu sách rồi lựa ra trong mớ cổ tự dưới 10 nét như gia tăng sức mạnh, tăng tốc, tăng phản xạ, cường hoá thị giác, trở nên cứng cáp, v.v …để học.

“Còn 2 loại. [Cổ tự huyền bí] quá ít thông tin không hiểu được gì. Nhưng có vẻ nó là cổ tự đặc biệt phá vỡ quy tắc nào đấy, thậm trí tạo thành sinh vật cổ tự??? Cái này mình không hiểu lắm. Nhưng giới thiệu cũng chỉ có thế. Còn lại trống trơn không có lấy nét mực.” Khôi Đăng tự hỏi liệu có khi nào Rqia đưa nhầm không?

“Còn loại [Cổ tự triệu hoán] thì dễ hiểu rồi. Gom cả mớ cổ tự lại rồi triệu tập thứ mình muốn. Chả khác gì dùng A.I, phải dùng các cổ tự để tạo ra mô tả vật phẩm vậy.”

Khôi Đăng đánh giá hai loại còn lại.

“[Chiến đấu] thì đơn giản trực tiệp nhưng giới hạn cơ thể rất lớn. [Triệu hoán] thì phụ thuộc vào số lượng và chất lượng cổ tự để triệu hồi. Có thể ban đầu nó không mạnh nhưng nếu lâu dài thì sẽ lại cực mạnh. Còn về [Huyền bí] thì quá khó rồi, bỏ qua bỏ qua, tập trung hai loại kia thôi.”

----

Bất tri bất giác mặt trời đã lên. Quý Tân không thấy Khôi Đăng ở đâu liền trèo lên xem, phát hiện Khôi Đăng đã ngủ lăn trên đấy, trên người có con quạ đang nằm tổ. Thấy Quý Tân nó kêu lên đánh thức Khôi Đăng.

“ư, anh à. Chào buổi sáng.” Khôi Đăng ngáp ngắn ngáp dài, thấy con quạ của mình đậu trước mặt liền vẫy tay tiễn nó về bóng mình, có chút nghi hoặc sao nó ở đây nhưng đó không phải vấn đề lớn.



Nhìn Nam Hùng vẫn nằm trong khối ngọc, chưa biết khi nào ra. MinHo thấy Khôi Đăng lại bập bẹ gọi “Khoy” chào đón.

Khôi Đăng cũng nói quyết định của mình bọn họ về đá kĩ năng ấy, mọi người cũng đồng ý, tuy vậy Khôi Đăng để MinHo giữ lấy nó. Còn một điều nữa mà Khôi Đăng muốn thông báo khi họ ăn uống.

“Có lẽ em biết chỗ phát sáng hôm qua là gì. Dựa theo kí ức của anh em MinHo thì ở đấy đúng là lồng sáng dịch chuyển, nhưng mà nó bị một con rết khổng lồ trấn giữ. Bên trong nó có gì em không biết.”

“Thật sao? Là lồng sáng dịch chuyển thật à? Tốt quá rồi, chúng ta vẫn còn hi vọng thoát khỏi đây.” Bọn họ vui sướng khi nghe thấy tin tức ấy, hoan hỉ ôm lấy nhau.

“Đúng, có thể thoát khỏi đây rồi.”

“Yahhhh, ăn mừng thôi.”

Khôi Đăng vội vã ngăn họ ăn mừng. “Từ từ đã, mọi người không nghe me nói à. Ở đấy là con rết khủng bố, cực độ nguy hiểm….”

Nhưng có lẽ họ không để ý rồi, chỉ có MinHo vẫn túm quần Khôi Đăng đứng nhìn. Khôi Đăng cạn lời.

Phát mất một lúc trói họ lại mới định hình lại.

“Mọi người nghe này. Con rết này… là bá chủ một phương đấy, không đơn thuần chỉ là quái vật khủng bố đâu. Hơn cả quái nhân hôm qua đấy. Nếu để so sánh thì con rết nhai đầu rộp rộp quái nhân, không đùa được đâu.”



Khôi Đăng hoàn toàn nghiêm túc nói. Khôi Đăng đã thấy bảng đỏ từ xa, kết hợp thông tin từ kí ức quái nhân thì cậu ta dám chắc bảng đỏ đó chính là con rết. Nếu thế thì thật sự rất đáng sợ. Vì từ rất lâu rồi Khôi Đăng chưa thấy bảng màu đỏ từ quái vật, lần gần nhất có lẽ là 3 4 tháng trước đi. Lần đó mới nhìn cái thì té trước rồi, cũng may không là tạch sớm.

“Ừm, mọi người hiểu rồi.” Quý Tân cũng nghiêm túc đáp lại. “Nếu vậy làm sao đây….Haizzz”

“Mẹ kiếp, vừa thấy hi vọng lại bị dập tắt. Cmn.” Vượng Duy càu nhàu. “Phải làm sao đâyyyyy. D********.”

“…..” Không khí trầm lẵng xuống.

Tiếng khối ngọc tan vỡ đánh tan không khí này. Khối Ngọc của Nam Hùng đã vỡ vụn và Nam Hùng cũng tỉnh lại, cả cơ thể lằn lạnh không v·ết t·hương. Nam Hùng vẫn ngơ ngác không tin tưởng sao mình còn sống.

“Em còn sống? Chả phải… em bị… (Nam Hùng xoa ngực mình, vẻ mặt ngơ ngác.)…em b·ị đ·âm xuyên ngực mà??”

Quý Tân ôm lấy cậu ta, xúc động võ vai một hồi lâu. Khôi Đăng cũng vỗ vai chào mừng cậu ta trở lại.

“Em may mắn đấy. Phút cuối nhờ Khôi Đăng mà mọi người đều phục hồi. Nếu không team này không còn ai nữa đâu.” Quý Tân cười chỉ vào Khôi Đăng, cậu cũng chỉ gật đầu đáp lại.

“Đúng lúc lắm, mọi người tìm được cách thoát khỏi nơi này rồi, nhưng gặp “Chút” rắc rối.” Khôi Đăng nhún vai giải thích cho cậu ta.

Nghe bọn họ nói chuyện mà Nam Hùng cũng đổi cảm xúc liên tục, cuối cùng cũng hoang mang giống họ.



Giống như bạn biết vị trí ngân khố quốc gia nhưng lại không thể lấy nó đi vậy.

“Liệu còn nơi nào khác không? Em thử kiểm tra xem có thấy không?” Quý Tân bảo Khôi Đăng thử lại, nhưng thật sự hết rồi. Trong kí ức “Anh trai” thì không có thấy lồng sáng nào khác trừ chỗ đấy.

Khôi Đăng chợt nhớ tới lời Nhã Quyên nói. / “Anh Trí Dũng bói cậu ấy vẫn còn sống, sống rất tốt là đằng khác nhưng không ở trong đây. Có lẽ cậu ta ra ngoài trước rồi.” / Rất có thể crush Nhã Quyên cũng đã tìm được một lồng sáng dịch chuyển rời đi trước cả bọn họ. Nếu thế sẽ có nhiều hơn 3 lồng sáng. Cậu đem những điều ấy nói ra khiến mọi người càng mong chờ tìm đc một lồng sáng khác.

“Hay là ta cứ đến chỗ con rết xem trước đi.”Vượng Duy đột ngột nói. “Nếu con rết chỉ có thể ôm ngoài vòng sáng thì có nghĩa nó không vào được vòng sáng, thì có cơ hội cho chúng ta rồi. Liệu có cơ hội nào thì còn hi vọng vào được thì vào.”

“Nhưng mà…”

“Khôi Đăng, chả phải em muốn ra ngoài này càng sớm càng tốt sao. Ở ngoài kia cả gia đình em và gia đình tôi và mọi người đều đang chờ chúng ta quay lại.

Đây là cơ hội ngắn nhất còn gì, sao không thử chứ. Nghĩ đi, nếu chưa đi thăm dò mà đã bỏ qua như vậy liệu có đáng không? Em đã vượt rất nhiều nguy hiểm rồi thì đi ngó xem lẽ nào không thể? Quá đúng rồi còn gì.” Càng nói Vượng Duy càng kích động nắm lấy vai Khôi Đăng lắc lắc.

Bọn họ bị Vượng Duy lay động, mục đích của họ là thoát ra, nếu cơ hội trước mắt mà bỏ qua mà không thử thì thật đáng tiếc. Khôi Đăng cũng nhíu mày khi Vượng Duy nhắc đến mục đích của bản thân, mong muốn lớn nhất của mọi người là ra ngoài. Bây giờ đi tìm trong vô vọng một lồng sáng dịch chuyển khác thì quả thật không biết đến tháng năm nào mới có thể ra ngoài.

Bản thân Khôi Đăng trước những ánh mắt dần có khát vọng hừng hực như vậy cũng không dám phản đôi, chỉ riêng mình cậu biết sự khủng bố của quái vật thì không đủ. ‘Hay là cứ để họ đi xem xong rồi thế nào.’

Nhìn thấy Khôi Đăng gật đầu mọi người lập tức vui sướng, hăm hở soạn đồ tiến về nguy hiểm. Tuy Khôi Đăng từ chối nhận làm đội trưởng nhưng bọn họ rất coi trọng ý kiến của Khôi Đăng.

-----------

Kình: Rất cảm ơn Huỳnh Văn Thuận, Oaithuong đã đề cử. Chúc mừng truyện đã đc 1k lượt đọc, haha. (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄