Chương 116: Phân vân
Quái vật phát hiện MinHo chạy đi liền điên loạn đuổi theo. Nhưng chưa kịp chạm vào MinHo nó đã bị thây ma khác đột ngột t·ấn c·ông. Thây ma cảm nhận một kẻ mạnh mẽ xuất hiện trong địa bàn nó nên tức giận t·ấn c·ông hắn ta. Nhờ đấy MinHo may mắn trốn thoát được. Trở thành quái vật trở nên mạnh mẽ hơn, chiến thắng và ăn thịt thây ma đó. Xương thịt mà hắn ta lắc ra chính là xương thịt thây ma đấy.
Khi hắn loanh quanh tìm kiếm đối thủ kiêm thức ăn, hắn ngửi thấy mùi của MinHo, thế là âm thầm xâm nhập vào quán bar, chờ họ ngủ say rồi dùng âm thanh khiến họ ngủ thật say rồi ra tay. Tiếc là mọi thứ đổ bể bởi Khôi Đăng. Nếu như không có Khôi Đăng thì bọn họ đã là mỹ vị cho hắn.
Nghe đến đấy mọi người cảm thấy hai anh em bọn họ có phần nào đáng thương, đáng ghét vẫn chiếm phần lớn. Riêng Khôi Đăng lại có suy nghĩ riêng của mình. Phút cuối xem cuốn phim kí ức đấy cậu đã thấy hắn ta khóc khi nhìn MinHo, thậm chí bóng dáng hắn cúi đầu trước Khôi Đăng khi kí ức hoàn toàn khép lại.
Vượng Duy bị trói lắng nghe câu truyện mà cúi gầm đầu xuống xấu hổ.
“Theo kí ức hắn ta là thế. Nhưng MinHo làm sao đến được chỗ chúng ta thì cần phải MinHo.” Khôi Đăng nhìn cậu bé. “Em kể cho mọi người có được không?”
“…..Em….đã gặp thây ma lai với bọn ngựa. Nó…nó có cặp càng tay rất lớn. Khi thấy nó em vừa… vừa chạy vừa cầu nguyện.” MinHo nhỏ giọng kể. “Em bị nó chặt chân nhưng… nhưng sau đó em ngất xỉu không biết gì nữa…”
“Đó là lúc em xuất hiện chỗ chúng ta. Rồi lại gặp lại quái vật…” Quý Tân tiếp lời rồi anh ta thở hắt một cái đắng cay. “Như một trò đùa vậy.”
“Em can đảm lắm. Superboy~”
Anh ta ôm lấy MinHo, vỗ về cậu, Lan Nhi cũng ôm lấy cậu bé. Cả ba nhìn Khôi Đăng, nhất là MinHo mắt long lanh cầu xin được ôm. Khôi Đăng cười nhẹ rồi cũng ôm lấy bọn họ. Chỉ mỗi Vượng Duy ở ngoài nhìn họ, bản thân không có tư cách gia nhập, dù rằng Khôi Đăng đã giải xích cho anh ta. Vượng Duy cảm thấy thật xấu hổ khi hành động như vậy dù mọi người đã ngăn cản.
Bảy người bọn họ chỉ còn mỗi Nam Hùng vẫn còn nằm trong khối ngọc phục hồi. MinHo mở hộp lưu trữ của mình ra, rụt rè đưa cho họ những gì mình còn lưu trữ nhưng lại bị họ từ chối.
Đêm thanh yên tĩnh, Khôi Đăng ở trên nóc nhà vừa học cổ tự vừa trầm ngâm suy nghĩ.
‘Trí Dũng đã từng nói hắn ta sẽ trở thành đại ác nhân trong tương lại, nhưng như hiện tại hắn ta đ·ã c·hết thì tương lai liệu còn có hắn nữa không. À… là 3 ác nhân, tính cả 2 đứa bạn nó nữa. Nếu Trí Dũng đến từ tương lại thì tương lai của hắn có thật sự đúng? Hay là vì hắn mà thay đổi dần tương lai?’
‘Dù kết quả thế nào người thiệt thòi vẫn là những người chúng ta. Nhất định phải g·iết nó chiếm lấy kí ức tương lai.’
Khôi Đăng khẳng định.
“Này, đang làm gì suy tư thế?” Quý Tân trèo lên ngồi cùng cậu, sắc mặt anh ta không tốt lắm.
“Không có gì, em đang học thêm cổ tự thôi. Vừa rồi chiến đấu với quái vật em nhận ra xích của mình không đủ khả năng t·ấn c·ông với các dạng quái vật như thế. Nếu dùng các cổ tự cho cuộc chiến có lẽ sẽ tốt hơn, mọi người sẽ không gặp vất vả.”
Khôi Đăng vừa tra cổ tự vừa vẽ chúng lên giữ không trung. Cậu dự đinh lấy cổ tự làm sức mạnh chính, xiềng xích khi nào mở khoá sức mạnh nguyên tố sẽ trở lại làm chủ lực, hiện tại dùng nó như v·ũ k·hí phụ.
“Còn anh?? Giờ chưa ngủ à?”
“Chưa ngủ được, cũng giống em thôi. Nằm cứ chằng chọc nghĩ về dị năng của mình. Vừa tù vừa lâu.” Quý Tân than thở. “Giá mà có thể thay đổi dị năng, lấy cái nào đỡ đỡ tý, dùng liên tục được. Chứ cái kiểu được một viên lại chờ vậy thì chưa bắn được viên thứ 2 đ·ã c·hết rồi. Haizzz.”
“….nhưng mà của anh mạnh. Đạn năng lượng của anh có uy lực lớn hơn v·ũ k·hí của Vượng Duy, chỉ cần ở vị trí tốt hay có bảo kê an toàn chắc chắn phát huy sức mạnh của nó. Hơn nữa… Dùng liên tục đâu khá hơn đâu.” Khôi Đăng đang vẽ ra cổ tự mới.
Cổ tự mới rất đơn giản, chỉ 3 nét liền hình thành, xong liền biến thành gai băng. Khôi Đăng phóng nó vào thân cây, gai băng đâm không sâu lắm. Khôi Đăng đánh giá ‘Ba nét đúng là giá 3 nét, chỉ đủ g·iết mấy con thây ma cấp 0.’
Cậu nói tiếp: “Toàn một lũ bán mạng chiến đấu, tốt lành gì. Vượng Duy liều mạng sài máu, nhóc Dương An điên cuồng múa lửa, Mnh Long phải đột kích bất cứ lúc nào cũng có thể bị g·iết ngược lại, Nhã Quyên hở tý là hồi phục cho mọi người…. Làm gì có ai ngon ăn đâu anh.” “Những người em gặp có thể dùng dị năng liên tục đa số đều rất máu chiến, không máu chiến thì cũng ở sau bán mạng giúp đỡ.”
Lần này cổ tự 5 nét xuất hiện, cổ tự hoá thành cơn lốc nhỏ thổi về phía trước, cuốn theo bụi mịn. Quý Tân ở bên hâm mộ kĩ năng ấy.
“(Thở dài) Nói cậu không hiểu, cậu có kĩ năng tốt như thế, còn cả dị năng xiềng xích cũng tốt không kém thì đâu sợ gì.”
“Đâu có, dị năng của em phế…” Khôi Đăng nói giữa chừng sực nhớ ra dị năng mà cậu nói với mọi người là [Cửu Xà Phú Xích] chứ không phải [Dạ Chủ Chi Nhãn] nên vội sửa lại. “Dùng nhiều quen tay thôi anh, haha.”
Ngô Quý Tân không tin nhìn cậu, anh ta luôn cảm thấy Khôi Đăng luôn giấu mình gì đấy, đến [Trực Giác Cảnh Sự ] cũng đánh tiếng nho nhỏ.
“….” Quý Tân không nói gì, ngước nhìn mặt trăng trên trời đen, sau đó sờ sờ túi lấy ra một viên đá kĩ năng màu xanh trắng đưa cho cậu. Khôi Đăng chưa hiểu lắm.
“Cái này là từ anh trai MinHo còn lại. Đá kĩ năng của thằng đấy chắc cũng không phải loại tốt đẹp gì.” Quý Tân nhìn viên đá, giấu đi sự thèm muốn sâu trong ánh mắt.
Khôi Đăng nhìn nó, biết kĩ năng nó mang lại là gì. Đúng như Quý Tân nói, không phải là một kĩ năng đẹp đẽ tốt lành gì nhưng có cấp cao.
// [Đầu Quỷ Tham Ăn] (cấp 4): Triệu hồi ra 1 đầu quỷ, nó sẽ ăn sạch các sinh vật trong phạm vi đồng thời hút sạch năng lượng ở đấy. 10% năng lượng và sinh lực nó đã ăn sẽ truyền lại cho người dùng.
Cảnh báo: nếu người dùng không đủ năng lượng cho đến lúc nó thoả mãn, nó sẽ ăn một phần cơ thể người dùng. //
Một kĩ năng chỉ dành cho những kẻ dư thừa năng lượng hoặc có thể tái tạo cơ thể.
“Ban đầu anh định đưa cho MinHo, vì nó từ anh trai nó, nhưng nghĩ lại nếu không có em thì chúng ta chả thể ngồi đây. Nhưng cũng không thể kể công Vượng Duy hạ gục nó. Nên anh đưa nó cho em quyết định. Anh thống nhất với Vượng Duy rồi.”
Ngô Quý Tân nói xong rời đi để lại Khôi Đăng khó lòng suy nghĩ. Sau cùng Khôi Đăng quyết định không để ai dùng kĩ năng này cho đến khi có sức mạnh tương xứng.
Đêm còn dài, Khôi Đăng vẫn học tiếp cổ ngữ. Cổ ngữ ít nét đơn giản thì năng lực cũng đơn giản, thậm chí có cổ ngữ chỉ giúp người ta kéo dài hơi thở trong 30s….
‘Cổ ngữ không đơn thuần là những kí hiệu, nó là sức mạnh của ngôn ngữ. Nếu phát huy được chúng mình sẽ có nhiều năng lực mạnh nhất. Chưa kể mình có ba quyển sách về cổ tự tận dụng sức mạnh của nó nữa.’
Khôi Đăng giống như một học sinh mò mẫn kiến thức vậy.