Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 118: Không cam lòng




Chương 118: Không cam lòng

Cả dọc đường đi bọn họ suy nghĩ về cách đánh thắng con rết, hoặc ít nhất có thể đoạt được lồng sáng dịch chuyển.

“Chỉ cần có thể vào lồng sáng là chúng ta có thể rời đi rồi. Như vậy quá tuyệt sao.”

“Đúng nha, tui chán nơi này lắm rồi.”

Bla bla…

Nhìn mọi người vui vẻ Khôi Đăng cũng không nói gì, đi đằng trước dẫn đường cho họ đồng thời luyện cổ tự. Chỉ có MinHo bám theo cậu, bản thân cậu đã ở xa cảm nhận sự khủng bố của nó nên nhớ rõ nó như thế nào.

‘Ở cạnh anh Khoy vẫn an toàn hơn.’ Trong lòng MinHo thầm nghĩ. Ở đây bốn người kia đều không ổn, thậm chí nguy cơ bị g·iết cũng cao hơn Khôi Đăng. Với [Nắm lấy hi vọng] của Minho hai người rất có thể sống sót.

Vượng Duy cùng Lan Nhi mãi nói chuyện mà không biết Khôi Đăng đã đứng lại, đụng vào Khôi Đăng khiến cả ba xém té. Vượng Duy định văng tục nhưng bị Lan Nhi bị miệng, ra hiệu họ im lặng. Khôi Đăng lạnh lùng chỉ vào mục tiêu của họ.

Họ cách chỗ con rết và lồng sáng ít nhất 1km nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng của nó cuộn tròn trên chiếc lồng sáng. Cả thân hình đỏ như thép nóng, lởm chởm gai gắn xù xì như vỏ mít. Trên vỏ giáp còn có những đường nét đen như mạch đá. Ngàn chân sắc nhọn. Cặp kìm nhọn đến tận bốn cái không khác gì đường đao bọ ngựa.



Khôi Đăng đứng từ xa cảm thụ sức nóng từ nó toả ra. Tuy không quá mãnh liệt nhưng cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt. Xung quanh nó không một gốc cây hay sỏi đá nào nguyên vẹn, hầu hết đều bị đốt cháy. Nhất là dưới lồng sáng đã lõm xuống những vết hố, trên đây còn bám nhiều tro bụi. Nếu không nhìn thấy những phần xương còn sót lại ở rìa Khôi Đăng còn nghĩ đó là cát bụi hay tro cây. Tất cả đều là xương tro hoá thành. Phải tích luỹ bao lâu mới có được nhiều tro cốt như vậy.

Ực. Vượng Duy cùng những người khác muốn thấy rõ hơn nên tiến gần hơn. Kết quả bị hơi ấm làm toát mồ hôi, đặc biệt thấy rõ con rết mọi người nuốt nước miếng khó nhọc.

“Đây… đây quá khủng bố rồi đi.” Nam Hùng sợ tái mặt lùi bước. “Thôi em không tham gia đâu. Chắc chắn chúng ta sẽ c·hết đấy.”

“Đúng đấy. Nó quá khủng bố rồi. Hơn cả gì tui tưởng.” Lan Nhi cũng kéo Vượng Duy lùi lại.

Khôi Đăng nhìn MinHo rồi nhún vai bất lực. Đã sớm nói với họ rồi không nghe, bây giờ cảm thụ được thì mới biết lễ hội*.

‘Sợ thì họ sợ rồi, nhưng mình nghĩ họ vẫn còn muốn thử vận may đây. Điếc không sợ súng hay họ cho là họ sống đến tận giờ nên lá gan cũng đủ lớn. Ăn gan hùm rồi sao.’ Khôi Đăng nhìn họ lùi lại nhưng vẫn ngoái lại nhìn, trong ánh mắt đầy luyến tiếc không cam lòng. Nhất là Vượng Duy, điều đó thể hiện rõ nhất trên nắm tay đang xiết chặt. Chỉ đứng từ đây thôi tiếng mèo kĩ năng đã mèo méo bên tai rồi, tuy không gắt như mọi khi nhưng đủ để Khôi Đăng khẳng định độ nguy hiểm.

Khôi Đăng vẫn chưa mở lời, đợi bọn họ bức xúc xong định bảo họ nhanh chóng tìm lồng sáng mới. Nhưng khi Khôi Đăng quay người rời đi phát hiện chỉ mỗi MinHo đi theo, bốn người còn lại rất lưỡng lự, rất chậm đi tiếp. Khôi Đăng cũng chỉ biết thở dài, định quay lại khuyên họ nhưng Vượng Duy đã cất lời trước.

“Khôi Đăng.” Vượng Duy gọi Khôi Đăng nghiêm túc. Khôi Đăng nhìn họ, chờ họ nói tiếp. “Cái cổ tự của em có thể tạo băng đúng không? Vậy thì hãy dùng nó để giảm nhiệt độ của nó đi. Nếu nó nóng như vậy chỉ cần đóng băng nó là được.”



“… Không thể. Cổ tự của em chưa đạt được trình độ như thế. Đóng băng một núi lửa đang hoạt động bằng một bông tuyết là điều không thể.” Khôi Đăng hiểu ý định của họ, nhưng cổ tự của cậu ta thật sự chưa đủ khả năng như vậy.

Bọn họ đều cấp 2, nhưng con quái đó có thể đạt cấp 7 trở lên, thậm chí là cấp 10.

“Vậy thì em phải viết nhiều bù vào. Số lượng bù chất lương chả phải không được sao.” Vượng Duy tiến gần đến Khôi Đăng nắm chặt vai cậu. Điều ấy khiến cậu không thích. “Lúc này chỉ có thể dùng cổ tự của em thôi, em không hiểu sao? Chúng ta không cần đánh bại nó, chỉ cần khiến nó không thể hoạt động rồi sau đó chạy vào bên trong lồng sáng thôi. Em hiểu chưa?”

“Nếu em không thể tạo ra cổ tự tương ứng thì học đi, bây giờ tìm học đi. Chắc chắn phải làm được. Hi vọng của tất cả chúng ta đều ở cổ tự của em.”

“…đã nói không thể rồi.” Khôi Đăng nhăn mày khi thấy mình b·ị b·ắt ép như thế.

“Khôi Đăng, coi như anh xin em. Em giúp mọi người đi. Anh tin chắc cổ ngữ của em là chìa khoá cho chúng ta. Chả lẽ em định đi lang thang vài tháng hay vài năm nữa để tìm lồng sáng khác sao? Em có chắc chúng ta có thể tìm được nó trước khi c·hết không? Quái vật càng lúc càng mạnh, còn con người chúng ta chỉ có thể dừng chân ở cấp 3. Dù tất cả chúng ta lên cấp 3 thì lũ quái vật cũng lên cấp 6 7, lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ c·hết.”

Quý Tân cũng khuyên nhủ Khôi Đăng. “Anh có ý này. Năng lực của Lan Nhi là sương mù, chỉ cần kết hợp với cổ tự đóng băng nào đó của em chắc chắn sẽ làm giảm nhiệt độ xuống. Sau đó câu thời gian cho em thi triển càng nhiều càng tốt cổ tự là được.”

“Phải đó, băng giá và sương mù có cùng thuộc tính mà, chắc chắn chúng có thể phối hợp với nhau.” Vượng Duy cũng liên tục tán thành. Lan Nhi cũng gật đầu sẵn lòng. “Nếu nó mất đi lợi thế về nhiệt độ chắc chắn sẽ chỉ là một con bọ to xác cồng kềnh. Chúng ta nhanh chân là có thể vào trong rồi.”



Khôi Đăng né tránh tay bọn họ trên vai mình, cau mày nhìn họ. Khôi Đăng hiểu họ đang cố gắng thuyết phục mình, họ thật sự xem thường con rết ấy. Điều đấy thật ngu xuẩn. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội này mà không thử thì đúng thật phí. Ai cũng gấp gáp muốn thoát ra chốn địa ngục quỷ chê ma hờn này, kể cả cậu.

“Hay là thế này, chúng ta thử một lần hết sức, nếu không được tất cả chúng ta rút lui. Chỉ một lần duy nhất thôi đi mà.” Lan Nhi nài nỉ cùng ánh mắt cầu xin.

“Khôi Đăng, anh tin chắc em có thể tạo ra được kế hoạch thật tốt mà.” Quý Tân cố gắng dụ dỗ. “Em đừng sợ, mọi người ở đây đều có thể hỗ trợ em. Nếu thất bại tất cả rút lui, không có gì phải sợ.”

“Tsk.” Khôi Đăng tặc lưỡi, day day trán mình. “Chỉ một lần thôi đấy. Không được lần 2. Việc này qua nguy hiểm rồi, chúng ta cần bàn bạc thật kĩ vào.”

Cuối cùng Khôi Đăng cũng đồng ý với họ, chỉ thử một lần. Một lần đánh cược duy nhất, được ăn cả ngã… ta chạy thụt háng. (:vvvv).

Vì chỉ có một lần duy nhất nên họ tìm một chỗ để bàn kế hoạch thật kĩ. Quý Tân, Nam Hùng và Vượng Duy sẽ khiêu khích nó thật lâu để Khôi Đăng và Lan Nhi có thể dùng kĩ năng của mình làm lạnh khu vực. Cả hai bên đều không dễ dàng vì một bên phải khiến cho quái vật khủng bố chú ý tới mình, một bên phải làm lạnh cả một khu đất rộng lớn.

Ngoài việc chế tác thạch tự đóng băng thì Khôi Đăng cũng phải tìm học những cổ tự băng khác. Đáng nói ở đây là phải để nhóm Vượng Duy rải băng thạch tự không bị phá huỷ, sức nóng quan con rết rất có thể khiến thạch tự bị phá huỷ. Lan Nhi cũng cần phải có năng lượng liên tục để có thể tạo ra sương mù xâm lấn với khí lạnh cả khu đất. Để làm điều đó cần phải mọi người tích năng lượng vào thạch tự ‘trữ năng’.

(*) Lễ hội: trend thôi, gốc là lễ độ. :vvvv

-----

Chúc mừng năm mới anh em toàn thể (thật ra hết tết rồi, mùng 30 rồi haha, còn mùng còn tết kakakakakakakaka.) Con cá lười này đã quay trở lại ╰(▔∀▔)╯ Trước tết về quê vội quá không mang máy tính về viết được (về cũng bận) sau tết việc cũng tới nên trì hoãn ra chương. Thật sự xin lỗi mọi người.

Và cảm ơn lão chủ Huỳnh Văn Thuận đã đề cử con cá lười này. Hiện tui đã viết trước khoảng 5 chương tiếp theo, 5 chương đang viết thật sự rất nặng về hành động và diễn đạt nên cảm thấy quá sức, viết 1 đoạn lại sửa đi sửa lại cho hợp lý nên chánnnnnn hahaha, nhưng cũng là kết thúc phần đầu tiên của bộ truyện (hoan hô (〜^∇^ )〜(〜^∇^ )〜). Mà vtruyen đổi thành bookhub, có luật 15 ngày k ra chương xoá truyện, sợ thật (mà tui chưa vào vip nên xoá thì úp lại, tiếc anh em theo dỗi ủng hộ từ đầu lắm. kkkkkk)