Chương 113:
Khôi Đăng hét lớn cảnh giác.
“Đừng lơ là. Chưa g·iết được nó đâu.” Trực giác báo cậu nó vẫn còn sống. Quả đúng như vậy, từ trong khói bụi bóng đen vụt ra t·ấn c·ông Khôi Đăng.
Khôi Đăng đoán chắc mình sẽ bị t·ấn c·ông nên lập tức chạy đi. Khi thấy bóng đen vụt vào mình Khôi Đăng liền mở lá chắn nhưng không ngờ thứ t·ấn c·ông cậu là đuôi của nó. Lá chắn b·ị đ·ánh nát tươm còn cậu cậu b·ị đ·ánh bay ra xa nhưng vừa tiếp đất nó liền xuất hiện sau lưng cậu.
Tiếng mèo nhà cảnh báo vang dội nhưng không thể giúp được gì. Quỷ trảo của nó đã thẳng đầu Khôi Đăng đập tới. Trong đầu Khôi Đăng lúc này không thể suy nghĩ được gì.
Sát khi quái vật quá mạnh, gương mặt đã ghê tởm nay còn ghê tởm hơn, càng lúc càng ám ảnh. Có phản ứng được cũng không thể theo kịp tốc độ của nó. Chỉ có thể cam chịu t·ấn c·ông.
Không khí yên tĩnh bất thường. Khôi Đăng trơ mắt nhìn quỷ trảo đã sát trước mặt mình không nhúc nhíc, dù có cố gắng thế nào cả người nó cũng không thể di chuyển. Đồng tử nó càng trở lên nhỏ bé và điên dại tơ máu hơn.
Trong lòng cậu MinHo từ lúc nào đã vươn tay ra, hai mắt căng tròn nhìn quái vật. Trong miệng cậu bé lẩm bẩm tiếng hàn không ngừng.
=Dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại đi. Mau dừng lại, dừng lại, dừng lại…….DỪNG LẠI!!!!!!!!!!!=
MinHo sở hữu một kĩ năng tên là [Nắm lấy hi vọng] kĩ năng này cho phép người dùng thực hiện mọi hi vọng của mình. Hi vọng càng dễ thực hiện sẽ diễn ra càng nhanh, thời gian tái sử dùng càng ngắn. Ví dụ nếu cậu bé ước tìm được kẹo, điều đó chỉ mất 1 phút diễn ra và hồi lại. Nhưng nếu hi vọng mình được trăm tỷ thì có lẽ hi vọng dấy sẽ kéo dài vài chục, vài trăm năm diễn ra.
Lúc bọn họ tìm chỗ trú chính MinHo dùng kĩ năng này để giúp đỡ, đến bây giờ mới hồi phục lại. Vừa hồi chiêu liền được cậu bé bất chấp mà hi vọng. Hi vọng khiến nó dừng lại đừng t·ấn c·ông họ. Một hi vọng mù quáng. Thậm trí trong đôi mắt nhỏ bé ấy đang xám dần lại, mất đi linh trí.
=Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại….(tiếng cậu bé nhỏ dần)… dừng lại…lại..=
Cuối cùng hi vọng của cậu đã thực hiện. Đúng như tên gọi của nó. Hi vọng nhỏ nhoi đến mấy cũng có thể nắm lấy. Quỷ trảo dừng lại trước mặt họ cũng là lúc cậu bé ngất đi trong lòng Khôi Đăng.
YAHHHHH. Tiếng đàn ông hét lớn. Tiếp đó là Vượng Duy với toàn thân gai máu đạp thẳng mặt nó, đá nó ra một đoạn. Đại đao to trảm xuống rồi đến chiếc búa nặng nề giáng xuống, tiếp lại những huyết kiếm chém không ngừng vào nó. Thậm trí Vượng Duy biến nắm đấm mình thành mũi khoan máu đâm vào mắt nó. Những tiếng chữi thô lỗ không ngừng thoát ra.
“CON MẸ MÀY. SAO MÀY DÁM! CHẾT ĐI CHẾT ĐI. SÚC SINH SAO MÀY DÁM BỐ LÁO VỚI TAO!!!! Tao không tha cho mày đâu. Con súc sinh này.”
Lúc này nó có thể lấy được hành động nhưng lại bị Vượng Duy điên cuồng dùng máu đánh mình. Đuôi nó từ đằng sau đâm xuyên qua bụng Vượng Duy rồi vứt anh ta ra.
Nhưng Vượng Duy còn chảy máu còn ý thức sẽ càng mạnh. Máu từ chỗ bụng càng trở thành giáp cho anh ta. Vượng Duy lần nữa ngưng tụ máu thành đại kiếm xông lên nhưng anh ta lại ngã khuỵ xuống. Nhân lúc này nó luồn lách ra khỏi đấy. Lần nữa lại vào chỗ MinHo.
Khôi Đăng ném MinHo vào Lan Nhi, trực diện với nó hai tay chắp thành nắm đấm đập xuống. Giữa quái vật và Khôi Đăng còn một khoảng xa nên hành động này trông có vẻ vô nghĩa. Nhưng tiếp sau đó kĩ năng Khôi Đăng liền được thi triển.
“ [BÓNG TỐI NẶNG NỀ]” Khôi Đăng cắn răng hét lớn. Trên đầu hai người nhanh chóng có bóng tối xuất hiện rồi tức khắc giáng xuống hai người. Lập tức cả hai đều cảm nhận được sức nặng, Khôi Đăng trùng gối xuống còn quái vật cũng trì trệ chậm đi. Nhưng thế chưa đủ, tốc độ của nó vẫn bằng xe đạp, vẫn có thể di chuyển tiếp tục. Thấy vậy Khôi Đăng dùng kĩ năng thêm lần nữa, bất chấp đầu gối gần như chạm đất, mặt đất xung quanh cũng lún xuống theo hai người.
Khôi Đăng hiện giờ chịu sức nặng rất lớn, nếu không phải chỉ số của cậu được phát triển tốt thì cậu đã bị chính kĩ năng mình đè bẹp. Bên kia cũng không khá hơn gì, chậm như người đi bộ. Nó vừa gầm rút vừa bấu chặt đất đi tiếp, bộ hàm há thật to như muốn nuốt chững đối phương.
“EM THẢ RA LIỀN TẤN CÔNG LẬP TỨC!!!!” Khôi Đăng hét lớn ra hiệu. Sức nặng này cậu không thể chịu thêm quá 3s nữa. Quý Tân cũng căng mặt tụ đạn, súng anh ta lại mở mắt nhờ dị năng của Nam Hùng.
Hết 3s Khôi Đăng liền bị đè mạnh xuống đất, nằm trên đất nhưng Khôi Đăng cắn răng điều khiển xiềng xích trói lấy nó. Nó lách người né từng sợi xích nhưng chín sợi xích ào ào như sấm chớp bắt giữ nó. Trọng lực đè nén thay đổi liên tục khiến nó chuyển động khó khăn. Những vị trí trọng yếu của nó đều bị Khôi Đăng trói chặt.
“CHẾT ĐI!!!!”
Đoàngggggg. Viên đạn lần này rất lớn và nguy hiểm, đến quái vật cũng trợn to mắt nhìn viên đạn thẳng về mình. Xiềng xích trói buộc càng lúc càng chặt dù nó có giẫy dụa thế nào.
GRAAAAAAAAAA.
Lần nữa hói bụi mù mịt nhưng lần này họ nghe được tiếng vỡ nát rất rõ. Âm thanh ấy khẳng định phần nào chiến thắng của họ. Khói bụi tan đi để lại thân xác quái vật trên đất. Khi thấy thân xác ấy họ thở phào nhẹ nhõm nhưng Quý Tân tái mặt khi thấy đó chỉ là phần thân dưới của quái vật, lập tức tìm kiếm phần còn lại.
Á!
Tiếng Lan Ngọc hoảng sợ hét lớn. Trước mặt cô là thân hình to béo của Nam Hùng. Cậu ta lấy thân mình chắn trước mặt cô, bản thân mình bị tay quỷ của nó xuyên qua cả khiên tam giác. Bàn tay máu trước mặt Lan Nhi khiến cô sợ hãi không ngừng. Đến phút cuối nó vẫn chỉ muốn g·iết MinHo trong tay Lan Nhi.
Vì đạt được mục đích mà bất chất bỏ nửa thân dưới để sống sót rồi lại nhân lúc mọi người vui mừng lại tập kích. Quả là một kẻ đáng sợ.
Từ bên trái Vượng Duy như chiến binh đẫm máu, đôi mắt đỏ rực trong bóng tối t·ấn c·ông vào quái vật. Nắm đấm chứa đầy sức mạnh cùng máu huyết sôi trào bọc lấy như huyết khí chiến trường đấm thẳng nó, đánh nửa đầu người nó bay đập vào gốc cây rồi lăn lại trợn to mắt nhìn họ, đúng hơn là nhìn MinHo nằm im trong tay họ.
=Mi…Minho…h..ho..em tr...= Cặp mắt lồi trắng dã chảy ra hàng nước mắt, đâu đấy âm thanh khô khàn ăn năn. Nó đã từng là Beak Hyeon, thằng nhóc luôn bắt nạt, b·ạo l·ực chính đứa em trai mình mỗi khi tức giận. Đến giờ nó cảm nhận nỗi đau b·ị đ·ánh là như thế nào, nhớ về kí ức đẹp đẽ khi còn nhỏ của hai anh em mà khóc. Chút nhân tính hiện về trước khi…
Cả thân xác nó dần tan thành tro bụi
Kết thúc. Trận chiến của họ với quái vật này đã thắng thảm. Khôi Đăng bại liệt dưới đất vì ảnh hưởng kĩ năng cùng sự liều mạng của mình, MinHo vì dùng kĩ năng quá mức mà ngất đi. Vượng Duy sau khoảng khắc hoá thành chiến binh máu cũng sụp đỗ ngã xuống đất như lá rơi, máu me thấm đỏ đất, cả người anh ta gần như bị rút khô máu. Điều tệ hơn là Nam Hùng vì bảo vệ Lan Nhi mà b·ị đ·âm xuyên ngực, Lan Nhi mặt dính máu vẫn chìm trong cảm giác sinh tử. Cuối cùng chỉ còn Ngô Quý Tân với đôi tay run rẩy cùng cơ thể mệt mỏi là lành lạnh nhưng cũng không hơn ông già chân tay yếu ớn.
Nếu giờ có quái vật hay thây ma đi qua có lẽ….