Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 114: (Không phải em)




Chương 114: (Không phải em)

Ngô Quý Tân ngửa mặt lên trời tuyệt vọng cầu xin.

“Ai đó… làm ơn giúp chúng tôi. Ai đó làm ơn xuất hiện giúp chúng tôi với! Làm ơn!!!”

Đáp lại chỉ là tiếng sấm rền trên bầu trời tối đen.

“Làm ơn…đi!!!”

Khi Quý Tân rơi vào tuyệt vọng, anh ta phát hiện trong túi không gian của Khôi Đăng đang phát ra ánh sáng xanh lục bảo. Có thứ gì đó khiến túi da không ngừng lồi lõm như muốn thoát ra.

Quý Tân rơi nước mắt, cố gắng lết cơ thể run rẩy này đến chỗ Khôi Đăng, dùng hết sức giải thoát thứ trong đấy ra. Ngay khi túi được mở lấp tức kén ngọc lục bảo phi ra ngoài, lơ lững trên trời vài giây rồi hoá thành quang ảnh xanh lục bay càng lúc càng nhanh tạo thành vòng tròn bao phủ lấy sáu người bọn họ. Những bụi phấn lấp lánh rơi trên người bọn họ nâng họ lên giữa không trung.

Mà Khôi Đăng bây giờ hoàn toàn b·ất t·ỉnh, ý thức chìm vào trong biển sâu.

Trong không gian vô tận đen tối. Khôi Đăng lại lần nữa trôi nổi, mắt nhắm chặt, mặt thả lỏng vô cùng.

//…..//

//….//



Nhưng người bí ẩn trong không gian này im lặng nhìn Khôi Đăng. Họ không biết nên mở miệng như nào khi thấy người vận mệnh lần thứ ba thâm nhập vào nơi này.

// Miệng ngươi thật xui xẻo đấy Ba Mắt nhãi con// Giọng ‘đàn ông đanh thép’ chỉ trích, hắn ta hoàn toàn không chấp nhận được việc này.

//Không phải ta cố ý. Ta không cố ý mà. Ta thật sự không muốn thằng bé như vậy đâu.// Giọng nữ non nớt lần này mang theo âm khóc vang lên. “Cô bé” cảm thấy thật có lỗi. //Lẽ ra ta không nên hẹn gặp lại hắn. HUHUHUHUHUHU ta không cố ý..//

// Im lặng đi Băng Nhân. Cả Ba Mắt nữa, nín khóc cho ta.// Giọng chị đại vang lên khiến hai người họ nín thít. // Chúng ta chỉ có thể ở trong này, không thể giúp được gì bên ngoài. Mọi chuyên ở bên ngoài không phải do chúng ta nên thôi đổ lỗi đi.//

// Hừ.// Băng Nhân hừ lạnh không vừa lòng nhưng cũng chỉ có thể bộc lộ như vậy.

// Đại tỷ… giờ chúng ta làm sao đây… Nếu cứ để thằng nhóc ở đây sẽ có chuyện lớn với thế giới của nó đấy. Có thể sẽ bị ngầm phát xét là thua cuộc đấy. Đại tỷ mau nghĩ cách đi.// Giọng nam trung cổ kính cũng rất hoảng sợ.

“Ưmmm.” Khôi Đăng mơ màng mở mắt. Trong thế giới này hành động của Khôi Đăng đều bị họ quan sát rõ. Khôi Đăng giang tay chạm vào phía trước vô định, ánh mắt chỉ còn nửa phần thần trí.

“Giúp tôi…. Tôi muốn gặp lại gia đình…” Khôi Đăng yếu ớt nói.

// Rất tiếc không thể. Chúng ta thể làm được gì.// ‘Chị đại’ giọng nói bất lực. // Chỉ có thể hi vọng người bên ngoài giúp ngươi, đứa trẻ đáng thương của chúng ta.//

“Giúp tôi….” Thấy giọt lệ lăn trên má rơi trong vô tận của cậu mà những người ở đấy chỉ có thể thở dài bất lực… Họ luôn ghét thân phận mình, đến giờ họ càng căm hận hơn.



Khi Khôi Đăng rời đi, giọt lệ cũng được họ đưa đến trước mặt mình, họ đắm đuối nhìn giọt lệ ấm nóng ấy. Ở thế giới vô tận này lần đầu xuất hiện hơi ấm cho họ, dù họ đã quen vô cảm vạn triệu năm nay rồi.

// Lần này cuộc chiến khắc nghiệt như vậy sao???// Giọng ông già vang lên nhưng không ai có thể đáp lại được.

-----

Quý Tân đứng trước những khối ngọc lục bảo to bằng con voi. Khối ngọc này nếu trước tận thế có thể dẫn đến một cuộc chiến tiền bạc. Nhưng bên trong đó là những con người. Ngô Quý Tân không biết viên ngọc lúc ấy bay ra là gì nhưng nó đã cứu mọi người một mạng.

Tình trạng lúc ấy của họ quá thê thảm. Nam Hùng chỉ có chút hơi tàn, gần như c·hết chắc ấy vậy hoá thành khối ngọc như vậy. Vượng Duy sau khi hoá thành chiến binh máu thì anh ta cũng trở thành kén ngọc luôn. Cả Khôi Đăng và Minho cũng thế. Tất cả bọn họ trở thành khối ngọc ấy.

Nhưng Quý Tân và Lan Nhi không b·ị t·hương quá nặng, rất nhanh khối ngọc tan rã, phục hồi hoàn toàn cho hai người. Chỉ là Lan Nhi dường như chưa thoát khỏi ám ảnh. Lúc Quý Tân giơ tay trước mặt cô ta, cô ta trở nên sợ hãi, chân tay bủn rủn ngồi bệch xuống, mặt tái mét không dám thở mạnh.

‘Chấn thương tâm lí.’ Quý Tân tự hiểu. Có thể bọn họ thấy người khác c·hết, thấy mình b·ị t·hương nhưng việc đứng giữa c·ái c·hết sự sống được chia đôi bằng sợi chỉ thì đáng sợ hơn. Nó cũng dễ để lại tâm lý hơn cho Lan Nhi. Lan Nhi trông khá bình thương nhưng chỉ cần ai đó đưa tay trước mặt cô ấy liền không thể nhúc nhích nữa.

Tách.. Tách… Tiếng ngọc nứt ra ở chỗ MinHo và Vượng Duy. Hai người rơi xuống chỗ đấy. Vượng Duy dễ dàng tiếp đất còn MinHo vẫn mơ màng rơi úp người xuống. May là Quý Tân kịp đỡ được cậu bé.

“Ây, tui còn sống nè?? Không những vậy còn khoẻ hơn trước.” Vượng Duy nắm bàn tay cảm nhận cơ thể mình. Lúc ấy cả người anh ta đẫm máu, gần như sẽ c·hết, không ngờ vẫn có thể thấy ánh mặt trời. Vào phút cuối anh ta có được kĩ năng mới.

[Huyết Thân Cuồng Ý] dùng máu làm năng lượng khiến Vượng Duy gia tăng sức mạnh của mình. Nhưng mà mất càng nhiều máu thì Vượng Duy càng mất dần tỉnh táo, dần không còn nhân tính.



Không những vậy những chỗ sẹo lỗi dày cũng đã được chữa trị, còn chút dấu vết mờ nhạt.

=(Tiếng Hàn) Ưm…= MinHo mơ màng nhìn họ, nhìn tay mình vẫn còn lành lạnh chưa bị cắt đứt mà vui sướng chảy nước mắt.

“Ôi mai gót.” Lan Nhi cảm thán khi thấy đôi chân của MinHo mọc lại nguyên vẹn…và nó cũng rất gầy gò, nhỏ bé đáng thương. “Chân em mọc lại rồi kìa!”

MinHo nghe không hiểu do cổ ngữ đã hết tác dụng nhưng nhìn biểu cảm của và chỉ trỏ của Lan Nhi mà cậu bé nhìn về chân mình. Khi thấy đôi chân đã mọc lại lần này cậu bé không kìm được lòng mà khóc lớn lên, nước mắt như đê vỡ.

Bọn họ đều mừng cho cậu. Nhưng bất ngờ Vượng Duy đẩy hai người Lan Nhi Quý Tân ra, túm lấy cổ áo MinHo, trán nổi gân tức giận hỏi cậu bé.

“Nói! Có phải mày dụ bọn tao đến chỗ này để cho con quái vật đấy ăn thịt chúng tao đúng không? Nói ngay!” Khi Khôi Đăng xác nhận thân phận con quái, Vượng Duy ở gần đấy nghe được, nhưng do tập trung chiến đấu nên chưa nghĩ gì. Bây giờ ngẫm lại Vượng Duy cảm thấy thật tức giận.

“Vượng Duy, cậu làm cái gì đấy. Mau bỏ thằng bé ra.” Quý Tân cau mày đẩy tay anh ta ra nhưng không được.

“Anh còn bảo vệ thằng này làm gì. Anh nghĩ đi, bất ngờ nó xuất hiện với bộ dạng thảm thương cần chúng ta giúp đỡ, sau đó ở đây theo dõi chúng ta rồi báo tin cho quái vật dẫn dụ chúng ta tới đây.

Nếu không phải nó chỉ đường ra chỗ này thì chúng ta đâu có gặp nguy hiểm. Không lý nào mà chúng ta ngủ say mà không biết có quái vật trên đầu. Chưa kể nếu không phải Khôi Đăng nó chặn thì chúng ta bị ăn thịt rồi.”

Giữa không trung MinHo cố gắng vùng vẫy, nắm tay Vượng Duy, liên tục lắc đầu khóc lóc. Tuy không hiểu gì nhưng MinHo liên tục nói tiếng mẹ đẻ “Đừng mà, đừng mà… cứu cháu…”

“Vượng Duy!! Nóng giận mất khôn. Buông tay thằng bé ra.” Lan Nhi cũng cố gắng ngăn cản nhưng bị Vượng Duy đẩy ngã.

“Không những vậy con quái vật ấy lại còn là anh trai thằng này. Anh nói xem có phải nó đang nuôi quái vật không chứ? Chắc chắn nó là đồng bọn với quái vật đấy. Phải g·iết nó.” Càng nói Vượng Duy càng đỏ mặt tía tai, túm cổ MinHo càng chặt hơn.

Nghe những lời ấy hai người Lan Nhi Quý Tân cũng có chút nghi ngờ nhìn MinHo.