Chương 112: Quỷ quái chinh chiến
Sau khi sắc mặt tốt hơn, cũng không còn thở hộc hộc nữa. Khôi Đăng lau vệt máu khoé miệng nhưng vẫn nhìn chằm vào quái vật. Hai bên địch bất động ta bất di.
“Đến em cũng không nhận ra nguy hiểm nếu như nó không t·ấn c·ông MinHo. Thằng bé có thể c·hết ngay tại chỗ.
May nắm là em có tinh thần và cảm quan tốt hơn vào buổi tối nên không bị ngủ say như mọi người mới kịp kéo nhóc đó ra. Gọi mọi người suốt nhưng có ai dậy đâu. May nắm tác dụng ru ngủ không quá dài. Giờ thì mọi người tỉnh rồi em cũng nhẹ nhõm.”
Bọn họ nghe thế cảm thấy vừa rồi mình ngủ tốt thật, tốt đến mức kì lạ. Họ ở đây 3 4 tháng rồi, thói quen ngủ luân phiên cũng quen thuộc. Ấy vậy cả nhóm đều ngủ sai thì thật kì lạ.
Vượng Duy cắn chặt rằng sợ hãi. Anh ta nghĩ nếu mình ngủ say thêm chút nữa chỉ sợ máu chảy ra sẽ chảy mãi mãi đến hoàng tuyền.
“Cảm ơn em. Vất vả em quá.” Quý Tân cảm thấy có lỗi khi nghi ngờ Khôi Đăng mang thằng bé đi vì khúc mắc của mình. Khôi Đăng không biết điều ấy.
“Nó… chỉ tập trung vào MinHo. Như thể ám ảnh vậy.” Khôi Đăng lần nữa dùng tuyệt kĩ, hai vệt đen thanh tao dưới mắt lại xuất hiện, cùng lúc 5 sợi xích xám bạc xuất hiện từ không gian như rắn sẵn sàng công kích.
“MinHo cũng vừa mới tỉnh dậy thôi. Thằng bé đang cực kì hoảng sợ. Thế nên phải tiêu diệt nó thật nhanh. Con quái này… cấp 5 lận, không những vậy còn là do con người biến dị mà thành. Cực kì nguy hiểm.”
MinHo trong vòng tay Khôi Đăng không chịu buông ra dù những người khác kéo ra cũng không chịu. Lúc này Khôi Đăng như cành cây cứu mạng của nhóc ta vậy. Khôi Đăng cũng ôm thằng bé chặt trong lòng từ nãy giờ không than thở, bế trên tay mới thấy MinHo nhẹ như nào.
“Ừm, bọn anh hiểu rồi.” Quý Tân gật đầu. “Em ở đằng sau q·uấy n·hiễu là được, còn lại đến mọi người lo.”
Quý Tân tụ đạn, Nam Hùng tạo ra lá chắn tam giác trước mặt mình. Vượng Duy lần này chơi lớn, cào rách hai tay tạo đôi huyết kiếm cùng giáp ngực cho mình. Thấy bọn họ vào tư thế chiến đấu con quái đứng thẳng người 2m5 để lộ ra những xương người còn mắc trong xương của nó, thịt vụn rơi lộp bộp. Dường như nó muốn loại bỏ những thứ vướng víu hay thức ăn thừa để đón thức ăn mới.
“Nó rất nhanh và linh hoạt, cũng dẻo dại lắm. Nhất là tay và đuôi nó, quất đau cực, còn mang khả năng ăn mòn nữa.”
Khôi Đăng viết cổ tự lá chắn cho mỗi người, nghĩ thế nào lại thêm cho Vượng Duy một lá chắn. Vượng Duy quay lại nhìn Khôi Đăng như “Thật luôn hả? em không tin anh đến vậy à.”
“Nhìn em làm gì.” Khôi Đăng mặt than đáp lại. “Anh cận chiến cần cẩn thận hơn.”
“Àk oke oke.” Vượng Duy gật đầu hiêu hiểu. Nhưng chưa xong liền bị đuôi nó đánh răng, lá chắn cũng kích hoạt luôn. Nó uốn lượn như rắn, quay đầu nhìn họ cười khè khè ghê sợn.
“Ực. Nó còn nhanh hơn khi nãy. Mẹ kiếp con này trước đấy muốn chơi đùa với em mà.” Khôi Đăng tức giận khi biết mó đùa giỡn với mình. “Mọi người t·ấn c·ông, em sẽ hỗ trợ cổ tự khống chế nó.”
“Được. Lan Nhi em lấy sương mù che mắt nó lại, q·uấy r·ối nó bằng thú của em. Anh sẽ vừa di chuyển vừa bắn vào chân tay nó. Nam Hùng em ráng đỡ công kích nó, tuyệt đối không để nó lại gần hai anh em Đăng.” Quý Tân chỉ huy mọi người. “Vượng Duy cậu còn chiến đấu được không?? Công kích chính giao cho cậu.”
Đáp lại là dấu ok từ Vượng Duy đang lảo đảo đứng dậy, mặt tức tối.
Trong lòng Khôi Đăng, MinHo khóc không ra tiếng, nước mắt ướt cả áo cậu ta. Tuy biết Khôi Đăng và mọi người đang bảo vệ cậu nhưng cậu vẫn sợ không ngừng, sợ bị ăn thịt, sợ bị c·hết, sợ quái vật vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy.
Lúc này Khôi Đăng mới có thời gian nhìn bảng xanh của con quái vật. Cậu ta giật mình khi thấy thông tin trên đấy. Tay ôm MinHo siết chặt hơn.
“MinHo… con quái đó… là anh của em sao??” Khôi Đăng trầm giọng hỏi, nghe vậy MinHo giật thót, càng vùi đầu sâu hơn. Nhưng phản ứng của cậu không qua được Khôi Đăng, thân thể nhóc ta còn run hơn trước. Khôi Đăng hiểu vì sao thằng bé lại sợ đến như vậy rồi.
“Cẩn thận!!!!” Vượng Duy hét lớn khi Quái vật lao như cơn gió thẳng tới Khôi Đăng. Nam Hùng phía trước v·a c·hạm với nó liền bị đẩy lùi rất sâu. Cậu ta thật sự đang gồng hết sức để chặn nó lại, sức mạnh của nó quá lớn. Nhưng cậu không thể né tránh được. Phía sau….
Hả…
Khôi Đăng đu xích ra chỗ khác rồi, sau đó Nam Hùng cũng bị xích kéo ra để lại quái vật tông thẳng một đoạn.
Thấy con mồi di chuyển nó gào thét bằng âm thanh nửa khàn nữa gầm của mình. Khôi Đăng nhíu mày khi nghe âm thanh ấy, có cảm giác nó đang cố nói chuyện vậy, à không giống như phát tiết vậy. Rồi nó lại bò trường như thằn lằn, nhanh thoăn thoát tiến về phía họ. Mục tiêu của nó vẫn chỉ là MinHo.
Những con sói sương mù của Lan Nhi cũng lao tới t·ấn c·ông nhưng liền bị một quẹt ngang chúng liền tiêu tán. Nhưng Lan Nhi cổ bổ xung ra những phong đao t·ấn c·ông nó.
“Đi c·hết đi đồ quái vật!” Vượng Duy chém vào nó nhưng bị nó uốn éo tránh tra, sau đó một đấm ma đấm to bự vào người anh ta. Thật may Vượng Duy kịp chặn lại nếu không anh ta đã b·ị đ·ánh ra bã rồi.
Nhân lúc nó không chú ý, Quý Tân nả đạn vào nó. Đạn năng lượng thẳng tiến bắn vào người nó, khiến nó tức tối. Con quái vật căng người lớn lên thêm.
Roi đuôi đen sắc lẹm chém vào chỗ Quý Tân để lại vết nứt lớn trên đất. Nếu Quý Tân không được xích kéo ra thì với phản ứng của anh ta đã không thể qua khỏi, chắc chắn dưới đất Quý Tân sẽ nằm liệt mãi mãi.
Sức mạnh của con quái vật này thật sự rất nguy hiểm.
Quý Tân thoát c·hết cảm thấy thật tệ, chỉ chiếc đuôi của nó khiến anh ta xém chút toi mạng. Những người khác cũng thế. Con quái vật không chỉ vừa lao vào chỗ Khôi Đăng vừa phản công với những công kích xung quanh.
‘Trước đấy Khôi Đăng đã đối đầu với thứ này sao? Quá kinh dị rồi.”
Gruuuo…. Bản mặt kinh tởm của quái vật chớp mắt xuất hiện trước mặt Khôi Đăng trong sự ngỡ ngàng của Nam Hùng, nó vượt qua cậu ta một cách dễ dàng. Khôi Đăng và nó trong tích tắc chạm mặt liền bùng nổ v·a c·hạm.
QỤAAAAAAAA!
Con quạ lập tức xuất hiện sát ngay mặt quái vật, hét thật lớn vang dội. Khôi Đăng che tai MinHo lại, là chủ nhân kĩ năng nên cậu ta thừa biết tiếng quạ ấy đinh tai thế nào và tổn thương đến thế nào với tai người. Dĩ nhiên con quái cũng chịu ảnh hưởng nặng nề.
Nó ôm tai thật chặt rống lên đau khổ, đầy đau đớn. Những người ở xa nghe thấy tiếng quạ nhưng không đến mức đau như vậy, họ chỉ thấy ù tai một chút. Khôi Đăng nhân cơ hội phóng xích đan thành mũi khoan vào ngực nó, bản thân rơi xuống đất liền khuỵ xuống. Lúc này MinHo nhìn lên mới thấy anh trai ấy hai tai chảy máu đỏ đậm. Trong lòng cậu bé thấy tội lỗi hơn.
Lúc này Khôi Đăng rất tập trung, gương mặt bình thường vô cùng điềm tĩnh. Tay múa trong không gian vẽ lên những cổ tự liên tiếp bắn về con quái. Mũi khoan vừa rồi không thể xuyên thủng nó nhưng cũng khiến nó tổn hại. Quý Tân cũng tụ đạn nhắm sau lưng nó. Cùng lúc hai nguồn năng lượng bắn phá quá vật.
Con quái vật lấy lại cảm giác liền cảm thấy hai nguồn năng lượng tiến thẳng tới mính. Nó dùng hai tay che chắn mình. Khói bụi mù mịt nổ ra.