Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

CHƯƠNG 10: Cổ tự cấm kị




CHƯƠNG 10: Cổ tự cấm kị

Tại một cửa hàng tạp hóa, có vẻ thế vì bên trong như bị bão quét qua vậy, lộn xộn rách nát. Ai đó đã mang đi hết thức ăn rồi, tìm mãi mới thấy còn dư lại gói bánh bị xé mở, có vẻ ai đó không thích nó nên vứt lại. Ăn thử vào thì hiểu lí do vì sao rồi, vừa đắng vừa khó ăn.

Cậu mở hộp gỗ khi nãy con rắn đưa chưa kiểm tra. Khi thấy v·ũ k·hí bên trong cậu ta có chút đen mặt lại. U là trời!!! Một cái cuốc chim sáng bóng, loại chuyên để cuốc đá ấy; một cây thương đen nhưng cán thương và mũi thương được tách rồi, có mấu khớp để lắp ghép, 1 cái rìu. Tất cả đều mới và sắc bén. Nhưng chắc Khôi Đăng không dùng được cái nào, hầu hết đều là v·ũ k·hí cận chiến, toàn áp sát chiến đấu, không hợp tính cậu ta. Cây thương may ra còn dùng được.

‘Trời ơi… Biết thế bảo nó cho mình mấy cái nỏ cho rồi. Toàn v·ũ k·hí tay bo vậy nè.’ Cậu nắm chặt v·ũ k·hí, tức giận. ‘Chắc chắn con rắn đó chơi khăm mình đây mà. Biết rõ mình không cận chiến mà bán toàn đồ như vậy.’

Khi cậu định cầm cái hộp ném đi cậu nhận ra đáy hộp có gì đó. Một thư nhắn lại với nội dung trêu tức, nhưng nó lại chỉ là ở dưới đáy còn có 1 bó tên bổ xung cho cậu. Có thứ này Khôi Đăng bớt giận chút. Bó tên lúc nãy bắn cũng kha khá rồi, phải đi lượm lại xem còn cái nào dùng được tiếp không. Kết quả chỉ thu lại không được một nửa.

“Mang về cho mọi người dùng vậy. Dù sao mình cũng có nỏ rồi.”

Khôi Đăng cầm nỏ lên kiểm tra lại, phát hiện dưới tay cầm có khắc chữ cổ nào đấy, có vẻ là logo thương hiệu nhỉ, ngoài trên thân nỏ khảm thêm 1 viên đá ra thì không khác gì bình thường.

ọt ọt… tiếng bụng cậu reo lên. Cả ngày nay mới ăn được chút thức ăn, sau đó bị rượt, phải chiến đấu…Quá nhiều thứ diễn ra bất ngờ. Không đói mới lạ. Họng cậu khát khô. Vừa đói vừa khát, chân tay rã rời, một mình ở nơi hoang vắng, nguy hiểm rình rập, không ánh sáng. Khôi Đăng có chút cô đơn. Ngồi co ro dựa vào tường, lấy đốm lửa khi nãy còn sót lại đốt củi, ngắm nhìn bầu trời đen tịt, chỉ duy nhất 2 mặt trăng trên đấy ngự trì. Lòng thẩn thờ, nghĩ mông lung để quên đi cái đói nhưng không thể, bụng cậu réo liên tục.

Dù dị nang [Dạ Chủ Nhãn] có thể giúp nâng cao thể lực, khả năng hồi phục năng lượng cho Khôi Đăng nhưng không có nghĩa nó giúp cậu hết đói khát hay mệt mỏi được.



Dị năng [Dạ Chủ Nhãn] đúng là chỉ hoạt động buổi tối nhưng kĩ năng khác thì không hoàn toàn bị giới hạn. Cổ tự mang lại nhiều lợi ích nhưng đòi hỏi có thời gian nghiên cứu và thực hiện nó. Vốn dĩ không nên chọn nó trong hoàn cảnh nay sống mai c·hết như hiện tại. Chính cậu không hiểu là do sở thích hay là sức hút của kĩ năng một phần là con rắn đấy mời chào quá.

Nhận lúc này, cậu quyết định đọc cuốn sách cổ tự, thử khắc thêm vài viên thạch tự nữa. Kiếm cái việc để quên đi cơn đói mệt.Trước đấy lúc mới nhận về Khôi Đăng đâu có đọc từ trang đầu, mở cái vào các loại cổ tự luôn, nên giờ cậu sẽ đọc nó thật kĩ.

[Cổ tự khắc chú] không phải là thứ có thể dễ dàng viết trên các vật khác, nói cách khác cổ tự mà kĩ năng này tạo ra là dùng năng lượng khắc xuyên bề mặt, vào sâu tâm thạch. Càng vào được sâu bên trong sẽ càng phát huy được uy lực thật sự của nó. Nếu viết nó trên bề mặt sẽ chỉ là da lông mà thôi.

“Ra là thế…” Khôi Đăng mới nhận ra là những thứ mà trước đấy con rắn và những thạch tự mà cậu làm ra trước đó đều là hàng kém chất lượng. “Khá là đau lòng đấy. Lãng phí mất bao nhiêu.”

[Năm điều cấm kị] Tiêu đề trang 2 nghe thật nặng nề, nhưng đã là điều cấm thì nên đọc qua để tránh.

1/ Không được vẽ sai cổ tự, nhầm lẫn mục đích và lượng năng lượng đưa vào. Điều này hiển nhiên quá rồi, có một vài cổ tự cùng năng lực nhưng cách vẽ và điều kiện sử dụng khác nhau. Chính vậy không được nhầm.

2/ Không được sử dụng cổ tự chung với các loại cổ tự khác. Có lẽ là sẽ sảy ra xung đột giữa các cổ tự chăng.

3/ Không được kết hợp hơn 3 cổ tự cùng cấp trở nên trong cùng một trận pháp.



4/ Không được sử dụng cổ tự trên cơ thể sinh vật sống.

5/ Không được ban tặng linh trí cho cổ tự.

Hai điều cấm đầu tiên thì Khôi Đăng hiểu, nhưng 3 điều sau lại thật khó hiểu. Chả phải kết hợp càng nhiều cổ tự càng tốt sao? Nếu cổ tự có khả năng cường hóa, mang lại các năng lực thì sao không được dùng lên sinh vật? Và điều cuối… cổ tự sẽ có thể có trí tuệ tự mình suy tư phát triển như con người nếu chủ nhân cho phép sao? Làm sao có thể được?

Ngồi làm một lúc cũng không khiến cậu quên đi cái đói mệt. Cậu đành thu dọn đồ và đi tìm quanh nhà đây chút thức ăn còn lại. Cuối cùng cậu tay không mà về đành ăn cái bánh đắng ghét đó. Tiện thể cậu cũng tìm được con dao bếp, cậu định dùng nó như dao tự vệ hoặc phóng nó đi như ám khí.

Cậu thử dùng siêu năng lực nhìn vào nhà đấy, kết quả không thu hoạch được gì, không có bảng xanh đặc biệt cả. Cậu lấy ra những mặt đá, cầm bút, chấm mực, khắc cổ tự theo mẫu lên mặt đá. Nhưng khác với khi nãy rất dễ dàng vẽ ra, bây giờ vẽ ra thôi khiến cậu đổ mồ hôi hơn rất nhiều. Thành công khắc cổ tự thì đá sẽ sáng bóng, cổ tự sẽ có màu đẹp, đây chính là dấu hiện thành công và chúng được gọi là ‘thạch tự’ và thất bại sẽ trở nên xám xịt, mất đi sự long lanh của nó. Viên đá đầu tiên đã thành công, cổ tự màu đỏ hiện rõ trên mặt đá trong suốt, tuy không hoàn mĩ nhưng không bị gì. Nhưng viên thứ 2, thứ 3.. đến tận viên thứ 5 một viên đá nữa mới được thành công.

15 viên chỉ 10 viên thất bại, 1 viên ‘bạo nổ’ 1 viên ‘khói độc’ 1 viên ‘bom nước’ và 2 viên đặc biệt nhất là ‘phát sáng’ có thể dùng nhiều lần.

Cứ thế 3 4 lần cuối cùng cũng hết, 2 túi đá 30 viên Khôi Đăng thành công khắc được 5 viên. 3 viên bạo nổ, 1 viên t·ê l·iệt, 1 viên khói độc. 3 loại này đều là dạng cổ tự cấp thấp, uy lực không cao, yêu cầu không quá khắc khe khi tạo ra nhưng tỉ lệ thành công tương đối thấp. Được 5 viên là không tồi rồi. Có lúc vừa khắc được 1 nét đã thất bại. Thật oái ăm. Những viên thất bại chỉ có thể thành hòn đá bình thường vô tác dụng, nhưng vẫn cứng cáp lắm, đập đá đá nát mà, dù sao cũng là một vật phẩm k·hông r·õ n·guồn g·ốc. ‘Có thể là thứ chưa được tìm thấy dưới lòng đất, hoặc…không thuộc về Lam Tinh.’

‘Bom nước’ đơn giản là khi v·a c·hạm mạnh nó sẽ p·hát n·ổ tạo ra nước xung quanh.



‘Phát sáng’ là soi sáng ánh sáng trong phạm vi bán kính 2m, rất tiện khi ở nơi tối tăm không thích hợp đốt lửa.

‘Bảo vệ môi trường nữa..’ Cậu ta vui vì làm ra được thạch tự này nhưng lại tụt mood vì tầm này còn bảo vệ môi trường làm gì nữa. Tổng lại cậu hiện có 10 viên, thất bại 45 viên, cậu cảm giác thật phí tiền. Đúng như lời con rắn đấy đã nói.

Không biết từ lúc nào mà cậu dần thíp mắt lại mà ngủ đi. Đến khi bụng cồn cào đánh thức cậu mới nhăn nhó tỉnh lại. Cả người khoẻ mạnh, thương tích đều đã khồi phục rất tốt. Nhức mỏi do vận động tối qua nay đã hết.

“May mắn tối qua không có bị t·ấn c·ông. Ngủ được một giấc đỡ hẵn.” Nói là tối nhưng khi Khôi Đăng ngủ th·iếp đi cũng đã bước sang ngày mới rồi. Ngoài trời cũng đã có những tia sáng ngày mới. Dị năng đã đóng, không thể nào thấy gì nữa. Cảm giác yên tĩnh đêm tối ở đây đã rút đi. lòng cậu bình tĩnh lạ thường. Không suy nghĩ hay không biết nghĩ gì, cậu ngồi thừ ra nhìn trần.

Ọt ọt… Bụng lại kêu.. kéo cậu ra khỏi đấy. “haizzz, đi kiếm thức ăn thôi.”

Vác hộp gỗ trên lưng đi ra dần khu vực ấy, đi ngang qua chỗ cây cháy tối qua. Đứng cách xa ngôi nhà mà nhìn lại chiến tích mà cậu lần nữa cảm thán.

“Xui bỏ mẹ. Dí ai không dí, đi dí mình. Không biết chị Hồng Anh, chú Đình Thiên ở đó có sao không. Mà lo họ làm gì, ở đó có mấy người có dị năng mà. Chỉ khổ thân già này.”

Men theo những bức tường đổ mà đi. Đôi khi cậu phát hiện thây mà khục khặc mà đi trên đường thì dùng tên b·ắn c·hết hoặc dùng xích quật nó.

“Đói quá. Không đi nổi nữa đâu.” Khôi Đăng lã người than thở trên sofa rách, dưới đất là xác của thây ma đã bị cậu đạp nát đầu. “Cái quần què gì mà không có thức ăn vậy chứ.”

Cúc cu… Cúc cu…