Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 106: Trú mưa dưới cây lớn




Chương 106: Trú mưa dưới cây lớn

Khôi Đăng đứng dậy, viết cổ tự chữa lành cho mọi người. Tuy rằng ai cũng hồi phục nhưng không ai vui vẻ gì.

“Trời sắp mưa rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Khôi Đăng nhìn trời đầy mây đen.

“Đi đâu chứ? Đường nào cũng c·hết…” Lan Nhi xụ mặt đáp. Với cô Khôi Đăng đã không muốn đi cùng họ thì thà rằng ở đây chờ c·hết cho rồi.

“Đi tìm lỗi thoát. Em tin chắc không chỉ có 1 lỗi thoát đó đâu.” Khôi Đăng thở dài quay người. “Em bảo là không làm đội trưởng thôi, chứ không phải không đi cùng mọi người. Nên là nhanh cái chân lên.”

“Không làm đội trưởng thì biến du…hả???” Vương Duy định bảo Khôi Đăng biến đi nhưng dừng lại không tin tai mình. Những người khác cũng thế, trố mắt nhìn Khôi Đăng. “À rế???”

“Sao?? Nhìn nhau vậy làm gì??? Muốn em đi thật à??” Khôi Đăng quay đầu nhìn họ, miệng cười đến mang tai, bốn người còn lại có cảm giác ác ma đang cười.

“Em ở lại thật hử??”

“….” Khôi Đăng ngắt nụ cười đi nhìn họ. “Em chỉ không thích làm đội trưởng gì thôi. Làm người cầm đầu nhiều chuyện không hay lắm. Hơn nữa mọi người đều cầu sinh sinh như nhau, nếu để mặc mọi người ở đây thì có lỗi với mẹ em lắm.”

“õhhh…Iu emmm.” Lan Nhi nhảo tới ôm cậu nhưng bị cậu phóng xích trói lại, mặt bất đắc dĩ. Cô gái này thật bộc trực mà.

“Ây c·hết tiệt, cái thằng này!”

Quý Tân và Nam Hùng cũng nhào vào nhưng bị cậu né ngọt sớt. Chỉ duy nhất Vượng Duy mặt có chút xấu hổ đấm nhẹ vai cậu.

Nhưng mà Khôi Đăng thật sự có ý định không theo họ, dù sao trước đấy đã hai ba lần một mình mò mẫm ở nơi này rồi. Nhưng thấy mọi người bộc lộ tâm tình của mình Khôi Đăng có chút bị thuyết phục, hơn nữa những người này khi đánh nhau không hề dùng dị năng của mình, tất cả đều dùng tay trần dù không bị ép buộc. Có thể thấy họ tham vọng nhưng không ác ý, có thể làm bạn đồng hành được.

Chỉ là.... “Những người cùng team với mình đều không mấy kết cục tốt. Hi vọng mình không phải hắc tuyến như hắn* nói” (*Hắn là chỉ Huỳnh Trí Dũng)



“Được rồi, mau đi thôi mấy ông mấy bà.” Khôi Đăng đẩy họ ra rồi đi trước, quay mặt lại không để họ thấy mình cười. ‘Trả thù thành công, ai bảo gài tui làm đội trưởng.’

“Okeee “Đội Trưởng”~~~” Lan Nhi cao giọng chấp thuận thuận tiện nhấn mạnh đội trưởng khiến Khôi Đăng xém trượt trân.

Đoạn đường này sẽ gian nan hơn rất nhiều.

“Tiện em khoe luôn. Em thành công cho thằng khốn kh·iếp ấy quả đắng. Nó cũng đã chịu những lời nguyền đấy ngay khi dịch chuyển. Thế nên đừng chọc em đấy. Muahahaha.” Khôi Đăng cười sảng khoái, nhắc đến vụ cho Trí Dũng bị ăn quả đắng Khôi Đăng mãi vui.

“Hahahaha. Đáng đời nó.” Vượng Duy gật đầu đồng ý.

Chợt Lan Nhi hiểu ra gì đó đúng lúc Quý Tân nhìn sang cô, hai người đồng thanh…. “Nãy giờ em lừa mọi người đúng không??? Thằng c·hết bầm nàyyyy.”

Graoooo. Từ đâu lao ra thây ma cấp 3 cường tráng t·ấn c·ông họ. Hết vui.

“CMN, trong rừng mà hét to muốn c·hết chùm à!!!!” Vượng Duy hét lớn.

--------

Mây đen ắt sẽ có mưa giông. Giờ năm người bọn họ ướt nhẹp đúng dưới gốc cây siêu to, không ai nói gì, tất cả đều nhìn trời mưa. Đứng dưới cổ tự lá chắn nên không bị mưa ướt nhưng không thể vừa đi vừa di chuyển lá chắn được, đành dừng chân vậy.

“Trời tối rồi… Đêm nay ngủ ngoài trời vậy.” Ngô Quý Tân than thở. Ở nơi này ngủ ngoài trời nguy hiểm thật sự.

“Không sao. Có lá chắn của Khôi Đăng rồi còn gì. Chúng ta thay phiên nhau trực là được.” Vượng Duy cởi áo mặc kệ Lan Nhi kêu gào mặc vào.



“Nghỉ ở đây cũng được. Em làm thêm ấy lá chắn là được.” Khôi Đăng đồng ý. Cậu để ý gốc cây phía sau khá cứng cáp và an toàn, cành cây cũng cao, côn trùng có trốn trên cao thì cũng khó thấy được. “Hay mình đục lỗ cái cây này vào ở??”

“….Đục kiểu gì? Cái cây cứng như đá đục sao đây? Hay anh bắn một phát xem có được không.” Quý Tân lập tức nạp đạn, nhưng mất tận một phút bọn họ đứng nhìn khiến Quý Tân có chút đỏ tai. Sau cùng phát bắn cũng chỉ làm cái cây thủng lỗ nhỏ cỡ ngón cái.

“Hừm, không được rồi, muốn đục phải bắn khoảng trăm phát. Anh không được đâu.” Quý Tân sờ vết bắn rồi ước lượng.

Chốt lại họ vẫn ngủ dưới gốc cây.

Khôi Đăng dựng lên 3 lá chắn xếp chồng lên nhau, sau đó cẩn thận viết thêm xung quanh mấy cổ tự tàng hình, hi vọng qua mắt được thây ma.

“Ờ… ừm… Ai có ngọn lửa khác không? Lửa của Khôi Đăng hơi… hơi kì.” Lan Nhi nhìn trại lửa họ toát ra màu xanh bao chùm, nhìn có chút âm u kì kì.

“Có đây.” Khôi Đăng ý thức chìm vào thư viện cổ tự của mình, tìm về cổ tự lửa, rồi chậm rãi viết ra. Lần đầu tiên liền được ngọn lửa đơn giản. Có ngọn lửa này họ thấy ấm áp hơn hẵn.

“Chúng ta chia làm 3 ca nhé. Ca đầu sẽ để Lan Nhi và Nam Hùng trông, sau đó Khôi Đăng và Vượng Duy sẽ thay, khoảng chừng 3 4h anh sẽ thay ca.” Quý Tân phân lịch.

Lan Nhi và Nam Hùng một là nữ, một là thiếu niên không thể thức khuya được, với lại có động tĩnh gì họ có thể phát hiện được. Khôi Đăng và Vượng Duy canh lúc 0 khi đó hai người phối hợp an toàn nhất. Cả Khôi Đăng và Quý Tân đều có kĩ năng cảm nhận nguy hiểm nên cần dùng lúc xiết chặt an toàn nhất.

“Để em ca cuối đi, anh với Vượng Duy ca giữa là được. Lúc đó em tỉnh táo mà. Anh với Vượng duy một cận chiến một xạ thủ phối hợp vẫn tốt hơn em.”

Tsk. Vượng Duy tặc lưỡi nhẹ, có chút khó chịu.

“Nếu vậy cũng được, chỉ sợ em không chịu được thôi. Anh thì lúc trước vẫn hay trực ca sáng nên quen rồi.”

“Được được, không vấn đề.” Khôi Đăng xua tay không sao.

Nếu bạn thắc mắc họ ăn gì thì là chút rau củ họ tìm được nấu ăn tạm. Đào đâu ra thức ăn mà nấu.



Khôi Đăng ngoài mục đích cân nhắc an toàn còn vì lý do riêng của mình. Nhân lúc ca trực cá nhân mà kiểm tra chính mình.

Khôi Đăng phát hiện từ lúc “tái sinh” cậu trở nên nhanh nhạy và thuần thục sử dụng kĩ năng hơn trước. Xem bảng xanh của mình vẫn không phát hiện gì. Vố nghĩ là ảo giác nhưng Khôi Đăng kiểm tra thật kĩ mới xác nhận là có sự thay đổi mà cậu không biết.

(khúc này Khôi Đăng nói thầm độc thoại: )

“Khi bọ ngựa t·ấn c·ông, mình mới thấy bóng nó chưa nghĩ gì đã xông ra chặn lại, có chút nguy hiểm. Nhưng phản ứng nhanh như vậy mình không nhớ có thể làm được. Thậm chí… [mèo nhà n·hạy c·ảm] còn chưa báo hiệu mà mình đã hành động rồi. Điểm này hoàn toàn không hợp lý.”

“Tiếp đó là việc viết cổ tự.” Khôi Đăng tuỳ tiện viết cổ tự bạo nổ nho nhỏ. “15s.”

“Nhanh hơn bình thường 10 tới 20 giây. Nhưng mà các chỉ số đều không mấy thay đổi. À, chỉ số tinh thần lên 5 từ khi nào vậy?? Kì quái. Chả lẽ sau khi bị đống lời nguyền mình liền mạnh lên? Nếu thế lại càng không đúng, nếu là dị năng thực sự thì lúc trúng lời nguyền mình phải thức tỉnh rồi. Ở đây vẫn là [Dạ chỉ chi nhãn].”

“Bốn người họ đều bảo trong chớp mắt mình liền phục hồi như cũ.” Khôi Đăng kiểm tra cơ thể của mình, nhảy nhảy đá đá. “Cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn cả lúc mới tôi hoả xong. Kì quái.”

“Thay đổi bí ẩn này tuy là tốt nhưng thật khiến người khác nghi ngờ.”

“Ai lại có thể chữa trị cho mình nhanh như thế được.”

“Trừ khi….” Khôi Đăng nhìn vào khối vàng trong túi trầm tư. “Không thể là nó được.”

Lúc này có tiếng loạt xoạt vang lên cắt đứt suy nghĩ của cậu.

-----

Kình: Chúc mừng năm mới~~~ ¯\_ʘᗜʘ_/¯¯\_ʘᗜʘ_/¯¯\_ʘᗜʘ_/¯¯\_ʘᗜʘ_/¯

Đoán xem ai tới nào? Một nhân vật nhỏ bé từ rất lâu. check!!!!