Chương 107: Tránh ra đi.
Ngay lập tức Khôi Đăng tạo ra xích phóng về phía phát ra âm thanh. Không có gì cả. Nhưng Khôi Đăng lại thấy được bảng xanh ai đó trong tầm mắt mình.
“Hắn ta đến đây từ khi nào mà mình không thấy? Xung quanh cũng không có bảng xanh nào khác. Vậy là lạc đường à?” Khôi Đăng đánh giá đối phương. Nhưng mãi không thấy động tĩnh gì khác, Khôi Đăng nhăn mày suy nghĩ rồi cẩn thận tiến tới.
Cậu phát hiện trên thảm cỏ là thân hình nhỏ bé đầy máu me nằm sấp không nhúc nhích.
“Thằng bé này…” Khôi Đăng kinh ngạc khi thấy cậu bé, nhưng nhìn tình trạng cậu bé đang ở thế nguy hiểm, lượng máu đang tụt dốc liên tục. Vội vàng viết cổ tự chữa trị cho thằng bé rồi bế nó lên. Thằng bé rất nhẹ đặc biệt lúc bế lên phần dưới liền rơi xuống. Khôi Đăng nhận ra đôi chân từ đầu gối của thằng bé đã bị cắt đứt, máu trên mặt đất chủ yếu từ đây.
Khôi Đăng tức tốc chạy về phía lều trại, bóp thạch tự hồi phục cho thằng bé.
[Beak Minho, 13 tuổi. Dị năng giả cấp 1.
Trạng thái: nguy kịch, mất máu. Cột đỏ: 2 (+0.25, -0.31, +0.44,…) Cột xanh: 0.
Dị năng: [Hộp trữ vật]: sở hữu một chiếc hộp vô hình tuỳ thân kích thước 1x1x1m, có thể tuỳ ý cất trữ và lấy ra mọi lúc nhưng chỉ có người sở hữu dị năng mới có thể tiếp xúc với nó. Trạng thái: 36% đầy.
Kĩ năng: [Nắm lấy hi vọng] (cấp 2); [Sao chép đơn giản] (cấp 1) ]
“Cấp cứu, c·ấp c·ứu. Có ai biết băng bó không mau đến giúp em.” Khôi Đăng hét lớn đánh thức mọi người dậy.
Khi thấy đứa bé trong tay Khôi Đăng mọi người hoảng hốt, Ngô Quý Tân vội sát trùng v·ết t·hương, xé vải ra băng bó chân cho MinHo. Khôi Đăng ở bên viết cổ tự cho MinHo. Bọn họ cuống cuồng lên.
Sau một lúc cuối cùng MinHo cũng ngừng chảy máu, v·ết t·hương đã được băng bó. MinHo cũng thở nhẹ nhàng hơn, đã ngủ say.
“…Thằng nhóc này làm sao vậy? Vết cắt ở chân rất sắc bén, nhưng không phải do con người gây ra. Trên người thằng bé còn nhiều vết cắt xé.” Ngô Quý Tân cau mày nhận xét. “Chưa kể thằng bé bị thiếu dinh dưỡng nên rất nhẹ. Trên người cũng có nhiều vết bầm tím. Cái này giống b·ị b·ạo h·ành lâu ngày vậy.”
Với chuyên môn cảnh sát của mình, Ngô Quý Tân nhận ra những v·ết t·hương trên người cậu bé MinHo. Không khám thì thôi, khám rồi mới thấy tức giận thay cậu bé.
“Chỗ này, chỗ này… Là dấu vết của tàn thuốc nóng dí vào.” Quý Tân chỉ vào một vài chỗ bị cháy xén. “Thằng khốn nào lại đối xử với con nít như vậy chứ. Anh sẽ b·ắn c·hết nó.”
Ba người khác cũng tức giận theo, nhất là Lan Nhi nắm tay cậu bé chặt hơn.
“…” Khôi Đăng không nói gì, chăm chú nhìn cậu bé đang ngủ say ấy mà không phát hiện Quý Tân đang nhìn mình.
“Em biết cậu bé à? Nhìn mặt em không tốt lắm.”
Khôi Đăng gật đầu, đan tay nhìn những người lớn ở đây. “Em biết. Thằng nhóc người Hàn là em trai của kẻ thù của em. Cách đây khoảng hai ba tháng, nhóm anh trai nó t·ấn c·ông nhóm em với nhóm Trí Dũng…..”
Khôi Đăng kể về đêm hôm đó cho bọn họ nghe.
“Em từng thấy thằng bé trong kí ức của hai đứa em g·iết. Quý Tân anh nói đúng đấy, thằng bé bị anh trai nó là [Vong linh sư] đ·ánh đ·ập. Hai đứa bạn không tham gia nhưng ở một bên cười đùa. Dị năng của thằng bé là [Hộp trữ vật] khiến cho bọn chúng đối xử thằng bé như cái túi di động, bắt thằng bé phục vụ mình.”
“Mẹ kiếp lũ chó ấy.” Vượng Duy tức giận, Quý Tân cũng nắm chặt tay kìm nén tức giận.
“….Anh trai nó là một kẻ nguy hiểm, khả năng điều khiển xương cốt cùng ẩn nấp khiến người khác khó chịu. Chính Trí Dũng cũng bảo hắn là ác nhân tương lai. Nếu có dịp thì phải g·iết luôn.” Khôi Đăng nhắc nhở mọi người, nhưng mặt vẫn đăm chiêu. “Tại hắn mà em gặp nguy hiểm, chút xíu nữa đi tong cái mạng này. Chắc chắn…. em sẽ Xé Xác hắn ra.”
“Khôi Đăng.” Quý Tân gọi tên cậu khi thấy cậu chăm chú nhìn vào Beak MinHo.
“Em chỉ đang nghĩ…làm sao thằng bé có thể đột ngột xuất hiện như vậy được mà em không phát hiện ra lập tức. Nếu gặp kẻ thù như vậy em phải làm gì.” Khôi Đăng tỉnh người vội xua tay giải thích. “Nhưng mà giờ nó mất đi đôi chân không biết có chịu được không?”
“…..” Bọn họ nhìn đôi chân đã cụt đứt ấy không biết nói gì.
“Và nếu mang đi chúng ta phải mang nó đi kiểu gì? Lúc chiến đấu để em ấy ở đâu cho an toàn.”
“Để… để em cõng em ấy.” Nam Hùng rụt rè giơ tay.
“Để chị bảo vệ em ấy là được. Dù sao chị cũng ở đằng sau phóng kĩ năng thôi.” Lan Nhi cũng xung phong nhận việc, tình chị em khiến cô thương cậu bé rất nhiều.
“Ừm…Đợi mai thằng bé dậy rồi tính tiếp. Mọi người giải tán đi ngủ thôi.” Khôi Đăng giải tán nhóm. Nhưng sau cùng chỉ còn Ngô Quý Tân ngồi lại, Khôi Đăng biết ý anh ấy có chuyện muốn nói.
“Em không định g·iết thằng bé để biết vị trí hắn chứ?”
Quý Tân nghiêm túc nói thế. Quý Tân cũng nhìn chằm vào Khôi Đăng.
“Không. Thằng bé là người vô tội, em không s·át h·ại nó.” Khôi Đăng lắc đầu. “Nhìn em giống tuỳ tiện sát sinh lắm sao??? Buồn á.”
“Vậy thì tốt. Thấy em cứ nhìn chằm vào nó anh lại sợ em nghĩ cực đoan.” Quý Tân thở phào nhẹ nhõm. [Trực giác cảnh sự] không cảnh báo chắc chắn lời Khôi Đăng nói là thật.
“Anh thì sao? Anh thấy nên làm gì với nó? Với tình trạng thằng bé rất khó để phục hồi. Chưa kể có thể bị c·hấn t·hương tâm lý.”
“…Không biết. Anh là cựu cảnh sát chứ có phải bác sĩ tâm lý đâu.” Ngô Quý Tân lắc đầu.
“Phải ha. Vậy… khẩu súng đó từ đâu ra? Nước mình có cho cánh sát trữ súng trong nhà à?” Khôi Đăng thắc mắc lâu về khẩu súng ấy lâu rồi.
“…Hàng mô hình rep 1-1, bắn đạn cao su thôi.” Quý Tân né tránh ánh mắt Khôi Đăng. Khôi Đăng nhếch mép ngầm hiểu.
----
Ngày mới nắng lên, Khôi Đang đánh thức mọi người. Bọn họ cần chuẩn bị trước khi đi. Tờ mờ sáng Khôi Đăng đã xử lý mấy con côn trùng vô tình phát hiện ra họ. Họ rất có thể bị phát hiện và bị bao vây. Nên rời đi nhanh càng tốt.
“Thằng bé vẫn còn ngủ.” Lan Nhi đặt tay lên trán Beak MinHo, so sánh với thân nhiệt mình. Đêm qua thằng bé nóng phát sốt, Khôi Đăng một bên chăm sóc một bên canh chừng. Cũng may giờ thằng bé hoàn toàn ổn định, chỉ là ngủ hơi bị say giấc.
“Kệ, cứ để nó ngủ đi. Nam Hùng em còng nó cẩn thận.” Quý Tân nhắc nhỏ Nam Hùng, cậu ta gật đầu lia lịa. Vượng Duy vỗ vai Nam Hùng.
“Khi nào mệt bảo anh, anh cõng thay cho.”
Thấy mọi người đã sẵn sàng, Khôi Đăng phá vỡ lá chắn, ra hiệu mọi người di chuyển.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Không biết nữa, nhưng ít nhất phải đi tìm lồng sáng dịch chuyển khác. Em không tin chỉ có duy nhất một lối thoát ở nơi rộng lớn này.” Khôi Đăng kiên định tiến về phía trước, mọi người cũng đồng ý với cậu.
----
“Ưm???” Beak MinHo mơ màng tỉnh dậy, lờ mờ cảm nhận xung quanh. Phát hiện mình đang được ai đó cõng liền nhắm mắt lại ngủ tiếp. Lát sau tỉnh dậy đã thấy xung quanh khác lạ hôm qua, và thấy Vượng Duy có vẻ “hoà ái” đang nhìn mình. Cậu bé liền hét lớn giật mình ngã ra sau.
May mắn Vượng Duy phản ứng kịp đỡ lấy MinHo.
MinHo nhìn người trước mặt, biểu cảm sợ hãi tràn đầy khuôn mặt non nớt cậu bé. MinHo sợ hãi đẩy Vượng Duy ra, bản thân liên tục bò lùi về phía sau la hét sợ hãi. Vượng Duy muốn đến gần cậu bé liền bị MinHo lấy đá trong [hộp trữ vật] của mình ra ném về phía anh ta.
=(Tiếng Hàn) Tránh ra, làm ơn tránh ra đi.= (để dễ nhận biết thì tiếng ngước ngoài tui để trong = = nha)
“Hey nhóc, bình tĩnh nào.” Vượng Duy cố gắng tiếp cận.
----
Kình: Liệu ai còn nhớ cậu bé này?? Giơ tay (=˃ᆺ˂=)(=˃ᆺ˂=)(=˃ᆺ˂=)