Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 105: Tâm tư




Chương 105: Tâm tư

Đánh một lúc cả bốn người thấm mệt, mỗi người một góc xây xước mặt mày nhìn nhau đầy máu chiến.

Ầm ầm. Tiếng sấm rền vang lên nhưng họ không để ý.

“Mọi người…” Nam Hùng muốn khuyên nhưng bị bốn người hăng máu quay lại lườm khiến cậu lập tức ngậm miệng.

“Đủ rồi. HUHUHUU.” Lan Nhi oà khóc khiến ba người còn lại đơ người, khi nãy còn hăng máu chiến lắm cơ mà sao giờ lại khóc rồi. “Tui từ lúc bắt đầu đã bị mọi người bắt nạt vì dị năng vô dụng của mình. Mọi người g·iết quái vật xong lại sai tôi đi mò xác chúng lấy dị thạch. Mình có cố gắng thì cũng vô dụng.

Cảm giác ấy khổ c·hết đi được. uhUHUHU… Thật vất vả để có được kĩ năng chiến đấu nhưng lại không hơn gì. Híc. Một đứa con gái chân yếu tay mềm như tôi chỉ muốn có một đoàn đội tốt để sống sót thôi mà!”

‘Chân yếu tay mềm???’ Ba người Khôi Đăng nhìn vết cào trên người mình lại nhìn Lan Nhi với vẻ mặt ‘chắc bọn tôi tin’.

Vũ Lan Nhi ngồi thụp xuống khóc. “Tưởng rằng mình đến cột sáng là có thể thoát khỏi địa ngục này. HÍC HÍC. Nhưng cuối cùng lại bị bỏ rơi. HUHUHU. Tôi không muốn, tôi không muốn một mình lang thang ở nơi này rồi c·hết đi đâu, không muốn trở thành thức ăn cho quái vật đâu. Tôi đã cố gắng đến tận bây giờ… Vì cái gì không thể đi cùng chứ… Tôi cũng có khát vọng ra khỏi đây mà…”

Ngô Quý Tân ngồi bệt ra đất, chống tay nhìn trời khô giọng nói. “Anh…trong nhóm cũ cũng bị mọi người sau lưng rè bỉu, nói xấu sau lưng. Trong khi mọi người cố gắng chiến đấu anh chỉ có thể đứng một chỗ nạp đạp. Bắn đan xong rồi lại phải nạp, không thể tích trữ được, lúc cần thiết lại không thể giúp gì.”



“Anh trai anh lại là nhóm trưởng, cái người hoá hổ nhân ấy nên anh không có tiếng nói gì trong đấy, việc gì cũng phải thông qua anh trai mới được khiến anh cảm thấy mệt mỏi.

Khi mà lựa chọn có vào trong lồng sáng không… anh lúc đấy như thấy được một lối thoát cho mình và [trực giác cảnh sự] cũng cảnh báo nên anh quyết định không không vào. Anh biết mình có thể sẽ phơi thây hay thành thây ma nhưng lại thấy hi vọng khi thấy mọi người vô tình tập hợp lại một chỗ….”

“Xin lỗi em Khôi Đăng. Việc đề xuất em làm đội trưởng là do anh nêu đầu tiên, mọi người chỉ hùa theo thôi. Xin lỗi em.” Ngô Duy Tân cúi đầu nói xin lỗi Khôi Đăng. “Là anh đã thấy em giúp mọi người khi ở trong cột sáng, lại còn là một chiến binh tài ba, thấy em không ích kỷ hay tham lam cho riêng mình, cũng có đầu óc kể cả lúc bị dồn vào đường cùng. Thật sự rất phù hợp làm đội trưởng… Nên anh… đã tự mình đa tình là em sẽ chấp nhận điều ấy. Anh xin lỗi.”

Khôi Đăng muốn nói nhưng không biết nói gì.

“Tsk.” Vượng Duy tặc lưỡi. Anh ta quệt máu miệng, mắt sưng húp. “Tôi khác éo gì mấy người chứ. Mỗi lần chiếu đấu tôi đều sợ hãi với dị năng của mình. Trong lòng luôn sợ mình c·hết sớm. Mỗi lần rạch tay mình tôi đều cảm thấy mình sắp c·hết rồi, máu cứ chảy như vậy mình sẽ c·hết thật đấy! Nhìn mớ v·ết t·hương này đi. Tôi nhìn nó như giày xé trái tim mình vậy.

Đoàn đội thì luôn nghĩ rằng tôi máu chiến, ưu thích chiến đấu đẫm máu, lúc nào cũng sợ tôi dùng máu họ mà tránh né, sử dụng tôi như công cụ….Không chiến đấu tôi sẽ c·hết, mà chiến đấu ngày nào đó tôi c·hết giữa chừng.

Vì cái éo gì mà tôi phải chịu đựng dị năng này chứ. Ba mẹ tôi mổ gà mổ lợn thì có gì sai chứ mà ông trời bắt tôi phải nhận dị năng này như nghiệp chướng chứ?? Tôi hận…híc híc. Tôi hận!! Tôi hận!!”

Không khí bây giờ thật sự rất tệ, ai cũng mang tâm tư riêng truy cầu đường sống của mình.



“Em…Em từ nhỏ đã có chút chậm chạp, lại còn dễ mập, học hành… cũng không tốt. Khi em cố gắng đạt được điểm 5 thì người khác đã đạt điểm 9 điểm 10. Trong nhà còn có một em trai kém 2 tuổi nhưng nó như thái cực trái ngược với em. Bất cứ lúc nào hay đi đâu em cũng đều bị so sánh, khiến em luôn tự ti.”

Hồ Nam Hùng thấp giọng nói, càng lúc càng cúi đầu thấp hơn nhưng cậu biết bốn người còn lại vẫn đang nhìn mình, lắng nghe mình. Giọng thiếu niên buồn bã.

“Đêm sảy ra đ·ộng đ·ất là một mình em lén ra bờ hồ rồi quay về. Rồi khi thức tỉnh dị năng [thổi hồi] của mình em càng thêm tự ti hơn. Dị năng của em khiến mọi vật có sự sống trong chốc lát nhưng chả thể làm gì trong chiến đấu. May mắn em nhặt được đá kĩ năng mới có được khiên chắn mà được giữ lại để bảo vệ phía sau. Người như em không nên sống đến tận giờ.”

“Không đâu. Dị năng của em dễ thương lắm.” Ngô Quý Tân cười nhẹ. “Có lá chắn của em anh mới an tâm tích đạn bắn được. Cám ơn em.”

“Em dễ thương mà, đâu có xấu, mập một chút đáng yêu mà.” Vũ Lan Nhi mỉn cười nhìn cậu bé khi thấy cậu cố gắng hoà hợp không khí. “Chị có búp bê bias này, hôm nào nhờ em thổi hồn vào nó nhé. Lúc đó chị có thể nói chuyện với “chồng” chị rồi. Hehe.”

Nghe vậy Nam Hùng rớm nước mắt gật đầu. “Vâng ạ”

Vượng Duy ngồi chống cằm tặc lưỡi nhẹ. Không khí trầm lặng như chờ đợi từng giây. Qua một lúc không thấy người mình chờ lên tiếng, Ngô Quý Tân chống gối đứng đậy, mắt buồn bã.

“Có lẽ ai đi đường…”



“Em bị mất 50 năm tuổi thọ.” Bất ngờ lúc Quý Tân định tan rã, bảo mọi người tự đi đường của mình thì Khôi Đăng lên tiếng. Anh ta cảm thấy có hi vọng. Nhưng lời nói ấy lại khiến mọi người ngơ ngác không tin vào lỗ tai mình.

“Mọi người không nghe nhầm đâu. Em vừa mới phát hiện ra em bị mất 50 năm tuổi thọ mà không hề hay biết. Tuổi thọ hiện tại của con người hiện tại là 68, em đã 21 rồi lại còn mất 50 năm. Còn bao lâu nữa…em có thể sống trên đời?” Khôi Đăng mặt không đổi nhìn họ nhưng đôi mắt rớm nước đã bán đứng cậu.

“Từ nhỏ em sống với mẹ, tha hương cầu thực vào nam sống chừng đấy năm cũng có một ba dượng tốt cùng em gái ngoan bù đắp lại. Với em, em luôn sợ mẹ mình ở ngoài kia sống có tốt không. Nhưng mà mọi người biết em biết được gì không?” Cậu lấy khối vàng ra.

“Cái khối này báo rằng mẹ em sắp c·hết, (*giọng Khôi Đăng run lên) chỉ sang năm sau liền sẽ vĩnh biệt cuộc đời, em và mẹ sẽ không thể gặp lại. Mà bây giờ đã tháng 12 rồi, không còn xa ngày đấy nữa. Em càng tha thiết thoát khỏi nơi đây hơn.”

Bốn người bị cảm giác tình thương gấp rút này đè nén khó thở. Thà rằng không biết, biết rồi nhưng không thể làm được gì lại còn đáng sợ hơn. Sự bất lực bao trùm lấy đôi vai ấy.

“Nhưng mà mọi người không biết đâu. Em và Huỳnh Trí Dũng có mâu thuẫn với nhau, hắn rất sợ em phá huỷ kế hoạch của hắn mà loại em ra khỏi lồng sáng ấy. Cơ hội duy nhất để thoát ra nơi đây. Lúc em chạy qua chỗ mọi người dẫn dụ quái vật mà thổi còi. Mỗi lần thổi còi là một lời nguyền xuất hiện. Em đã thổi hơn ba mươi lần, chỉ một chút xíu nữa em có thể c·hết.

Cứu mọi người chỉ là vô tình thôi, em không phải thánh nhân hay người tốt gì. Em cũng rất ích kỉ, em cũng rất tham lam, cùng rất lừa lọc mọi người. Em luôn giữ khoảng cách với mọi người để giữ an toàn cho bản thân, không muốn mình quá thân thiết mà bị níu kéo mục tiêu của mình.”

Khôi Đăng hít hơi thật sâu, chậm rãi nói. “Em xin lỗi, em không thể làm đội trưởng của mọi người.”

“….” Năm người đều trầm tư. Vượng Duy chống tay che mặt, Lan Nhi khóc thút thít.

-----

Chúc mừng năm mới lần nữa. Chúc đại cưa Huỳnh Văn Thuận năm mới vui vẻ, thêm nhiều iu thương tui. Mãi iuuuu