Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 104: Ẩu đả




Chương 104: Ẩu đả

Hơn 15 phút sau Vượng Duy mới tỉnh lại, anh ta phát hiện mình đang ở chỗ mới không ngừng di chuyển. Vượng Duy đang được Ngô Quý Tân cùng Hồ Nam Hùng khiêng. Khôi Đăng ban đầu muốn khiêng nhưng bị bọn họ từ chối vì mới “hồi sinh” lúc nãy đã tốn nhiều sức nên cứ để họ khiêng.

Khôi Đăng lúc ấy kiểu: “Em còn khoẻ mà, sao khinh thường em vậy.” Miệng cười nhưng mắt không cảm xúc.

Phát hiện Vượng Duy tỉnh dậy họ đặt anh ta xuống gốc cây, bọn họ cũng nghỉ tý. Khôi Đăng liền viết cổ tự tạo ra lá chắn bao chùm lấy họ, dù sao đang ở trong rừng cũng nên đề phòng.

“Ồ quao! Em có thể làm như vậy luôn?” Quý Tân kinh ngạc trước lá chắn nhưng mà nghĩ kĩ lại thì trước đấy cũng thấy lá chắn này rồi (lúc tôi hoả tế lễ chương 83 84).

“… Vâng. Em lúc ở một mình cũng dùng nó để nghỉ ngơi.” Khôi Đăng đáp lại trước sự ngưỡng mộ của mọi người. Cậu nghĩ gì đấy rồi vẽ thêm 1 lá chắn nữa, rồi lại thêm 1 lá chắn tiếp. “Như vậy chắc chắn an toàn rồi.”

“Oh Sịt. Sao em toàn năng quá vậy. Cận chiến được, viễn chiến được, ma thuật được, hỗ trợ được, chữa trị được. Có cái “dì” em không làm được không?” Vượng Duy không tin nổi thốt lên.

“Thêm cả liều mạng, tốc độ lẫn phản ứng đều nhanh nhạy.” Lan Nhi kể thêm.

“Có đó, nhưng em chưa tìm ra.” Khôi Đăng cười cười đáp lại. Thật sự Khôi Đăng cũng chưa thật sự biết cái gì mình thiếu sót. “Liều mạng là bất đắc dĩ thôi, haha.”

Ngô Quý Tân vuốt cằm suy nghĩ. “Không, chắc chắn sẽ có dị năng hay kĩ năng nào đó khiến em chịu thiệt. Giả dụ ai đó có khả năng biết trước hành động của em thì em sẽ làm thế nào? Hoặc ai đó có thể liên tục khiến em tiêu hao năng lượng không ngừng sau đó một kích g·iết em…”

Khôi Đăng sững người to mắt nhìn anh ấy, sau đó cũng gật đầu suy nghĩ. “Cũng có thể lắm. Em chưa nghĩ tới việc mấy thằng cheating có thể biết trước tương lai. Anh nói có lý..”



“Cái đó ai cũng sẽ gặp rắc rối thôi anh. Biết trước hành động thì sao đấu lại được.” Nam Hùng nhỏ giọng nói, bọn họ đều đồng ý.

“Nhưng vậy vẫn đỡ hơn Lan Nhi. Mấy con thú sương mù của cô yếu thấy mồ. Chưa đánh đ·ã c·hết.” Vượng Duy nằm đó chê Lan Nhi khiến cô đỏ mặt.

“Ít nhất tui còn [Phong đao] còn đỡ hơn cậu, máu me be bét còn liều mạng lao lên. Rồi có ngày c·hết trước khi g·iết được kẻ thù. Hứ, hơn ai chứ.” Lan Nhi bỉu môi đáp lại.

“Ê, chê vậy sai rồi nha. Ông đây g·iết được nhiều lắm rồi đấy.” Vượng Duy bĩu môi phản bác. “Cái phong đao chả cắt nổi cái cây thì làm ăn được gì. Máu của tôi có thể biến thành lưỡi dao sắc bén, đảm bảo cắt được cây. Dăm ba cái phong đao yếu xìu.”

“Yếu xìu??? Có giỏi ra solo.” Lan Nhi thách thức khi nghe Vượng Duy nói thế. Có thể dị năng [Điều Khiển Sương Mù] của cô phế nhưng [Phong Đao] mà cô cực khổ có được không thể chê. Nhờ kĩ năng này mà nhiều lần cô nghịch sát kẻ thù.

Ba người Khôi Đăng, Quý Tân và Nam Hùng không hiểu vì sao hai người ấy lại chê nhau rồi, thậm chí còn sắp đánh nhau.

“Khụ khụ.” Quý Tân giả vờ ho, hoà nhã nói. “Hai đứa đừng cãi nhau vậy. Dị năng của anh là đạn năng lượng còn tệ hơn mà. Đạn năng lượng của anh mất tận 1 phút mới có thể bắn được, nhưng mà được cái sát thương cao. Hahaha. Thế nên trong 1 phút anh cực vô dụng, cần phải có người bảo vệ.Hai đứa thì tốt rồi, có thể chiến đấu liên tục được, đừng so sánh làm gì.”

Quý Tân giả vờ như mình tổn thương, nhưng diễn tệ quá ai cũng nhận ra ổng giả vờ.

“Ưmmm. Dị năng của em là [Thổi Hồn]. Em có thể khiến mọi vật có sự sống trong thời gian ngắn.” Nam Hùng chọt chọt hai tay vào nhau, ngại ngùng nói. “Đồ vật được thổi hồn đều rất phế, không có năng lực gì ngoài khả năng gốc của nó cả.”



Quý Tân vỗ lưng em ấy, an ủi. “Không sao cả, em có kĩ năng lá chắn bảo vệ là tốt rồi. Anh cực cảm ơn em đã ở bên bảo vệ anh lúc anh dùng dị năng.”

Khôi Đăng biểu cảm có chút bối rồi (o_O).

Sao lại thành buổi vạch khuyết điểm của nhau vậy?? Ai đó giải thích đi. Nhưng mà mọi người cũng hiểu thêm về dị năng nhau hơn. Khôi Đăng thầm nghĩ: “Liệu có cần thiết làm vậy không??”

“Nói như vậy… ở đây Khôi Đăng là người mạnh nhất rồi?” Chợt Vượng Duy nói vậy, ngay lập tức Khôi Đăng nhận được 8 con mắt nhìn chằm vào mình. Lần nữa Khôi Đăng thấy bối rối, chưa hiểu gì lắm nhưng có cảm giác bị gài.

“Hahaha, không có đâu. Em yếu lắm. Em cấp 1 yếu nhất. Haha”

Tuy nói vậy nhưng bọn họ vẫn nhìn chằm Khôi Đăng, khoé miệng đều cong lên nham hiểm.

“Thật không? Hô hô hô… Không tin.” Vượng Duy che miệng cười.

“Anh Khôi Đăng…Anh…Anh có thể làm đội trưởng của mọi người không??” Hồ Nam Hùng cúi đầu nói đầy rụt rè. Khôi Đăng… rơi vào vũ trụ suy nghĩ rồi. Thấy cậu không đáp lại đứng ở đó mà họ lay người cậu.

Khôi Đăng hồn về, vỗ trán thở dài. “Mọi người bàn nhau trước rồi đúng không?? Nam Hùng em là bị đẩy hỏi câu đấy à?? Mấy người đùn* em ấy hỏi câu đấy đúng không?”

(*đùn: ý chỉ đùn đẩy)

Bốn người bọn họ cười ngượng ngùng nhìn chỗ khác, tay mỗi người chỉ một người khác. Nhìn vậy Khôi Đăng cũng không biết nói gì bây giờ, chống eo quay đầu suy nghĩ.



“Tại sao lại muốn em làm đội trưởng? Em thấy anh Quý Tân dày dặn, có kinh nghiệm hơn mà.”

“Cái đó…”

“Chả lẽ vì em có thể nhiều sức mạnh, kĩ năng hơn nên mọi người muốn bám víu lấy thay cho sức mạnh của mình? Hay là vì em đã cứu mọi người nên mọi người muốn làm thế để cảm ơn em?? Công nhận sức mạnh của em rồi đưa em lên làm đội trưởng trong khi tự ý bàn bạc? Em c·ần s·ao!!!” Khôi Đăng khàn giọng chất vấn.

“Mấy người nghĩ cứ ở cùng rồi thành một nhóm à? Nếu lúc em tỉnh dậy quyết định rời đi lập tức thì mấy người tính thế nào? Em muốn ra khỏi nơi này hơn bao giờ hết, ngoài kia ba mẹ em đang gặp nguy, từng phút từng giây em đều sợ mình không về cứu họ kịp. Bây giờ mọi người còn muốn ở đây chơi trò hội nhóm ư?”

“Em bình tĩnh…” Bọn họ cảm thấy xấu hổ khi thấy Khôi Đăng nổi nóng như vậy. Đúng là họ tự ý quyết định mà không nói với Khôi Đăng. Nhìn Khôi Đăng như muốn khóc như vậy họ thấy thật tệ.

“ĐỦ RỒI!!!” Vượng Duy tức giận túm áo cậu. “Cậu nghĩ bọn tôi không muốn ra ngoài kia sao? Bọn tôi khác gì cậu chứ? Chỉ là…chỉ là….” Giọng anh ta rưng rưng. “Chỉ là bọn tôi không đủ năng lực mới cần cậu giúp đỡ. Một đám đầy nhược điểm như chúng tôi cũng chỉ muốn tìm đường sống cho mình thôi. Cũng không phải đẩy cậu vào chỗ c·hết hay nguy hiểm thì cậu tức giận thế làm gì? Có nguy hiểm tất cả cùng chịu cơ mà.”

“Ai cần chứ!!”

“Hai người bình tĩnh đã..” Thấy Khôi Đăng túm áo Vượng Duy lại, cả hai như muốn đánh nhau đến nơi, Ngô Quý Tân và Lan Nhi vội ngăn cản kéo họ ra. Kết quả Lan Nhi bị Vượng Duy hất ngã. Khôi Đăng và Vượng Duy đấm nhau.

Lan Nhi bị đẩy ngã đập mặt vào cây chảy máu mũi. Cô tức giận cũng lao vào cấu xé họ. Quý Tân bị đòn oan cũng tham gia. Chỉ có Nam Hùng ở ngoài khúm núm muốn ngăn nhưng không dám, ở ngoài cũng bị giày ai đó rơi trúng đầu :)))). Thành ra bốn người đấy ẩ·u đ·ả.

-----

KÌnh: lâu lâu drama tý :vvvv