Chương 103: Mắt trên súng
Khôi Đăng không tin vào khả năng của mình. Lúc nãy thôi cậu đã t·ấn c·ông bọ ngựa không nhờ [Mèo nhà n·hạy c·ảm] cảnh báo, không những vậy sức mạnh và tốc độ phản ứng rất khác lạ. Tuy mạnh và nhạy nhưng nó như là…. BẢN NĂNG.
‘Một bản năng xuất hiện ngay sau khi mình hồi phục ư?? Đáng nghi quá.’ Khôi Đăng thầm nghĩ.
“Khôi Đăng! Tụi anh cần xích của em, nó nhanh quá.” Ngô Quý Tân ở bên tập trung năng lượng vào đầu súng, có cơ hội lập tức bắn về Bọ ngựa ngay. Nhưng đúng như Quý Tân nói, nó nhanh và cứng cáp vô cùng. Đạn năng lượng không xuyên qua được giáp trùng của nó.
Khôi Đăng nhìn bọn họ chật vật chiến đấu. Huyết thủ kiếm Vương Duy chỉ có thể xây xước giáp trùng, nhìn những vũng máu trên đất Khôi Đăng đoán chắc huyết thủ kiếm ấy đã vỡ mấy lần, sắc mặt của Vượng Duy cũng xanh xao. Nếu không có [lá chắn tam giác] của Nam Hùng đúng lúc có lẽ Vượng Duy gặp nguy hiểm rồi.
Những con sói sương mù của Lan Nhi nhìn rất hầm hố doạ người, nhưng lại chỉ được cái mã, yếu như sên. Bọ ngựa hoàng kim chạm một chút liền tan thành khói. Phong đao của cô ta cũng b·ị đ·ánh nát.
“…..” Khoé miệng Khôi Đăng giật giật. “Nó là quái thú cấp 5, mọi người không thể làm được gì nhiều đâu. Nó chỉ đang chời đùa với mấy người thôi.”
Trời ạ, con bọ ngựa ấy cấp năm nhưng đối đầu với nó họ mới chỉ cấp 2, lại còn trong tình trạng ai cũng yếu ớt, không hoàn toàn phục hồi sau hôm trước.
Khôi Đăng vẽ lên không trung cổ tự hồi phục sau đó bắn nó về phía Vượng Duy. Vượng Duy tưởng công kích mà né ra.
“Đồ ngốc, đừng có né cổ tự của tui. Nó chữa lành cho anh đấy.” Khôi Đăng có chút bất lực. Nghe vậy Vượng Duy quay lại xin lỗi liền bị Khôi Đăng mắng tiếp. “Đồ ng…. đừng quay đầu lại khi đang chiến đấu chứ, gật đầu là được rồi.”
“Xin Lỗiiiii” Vượng Duy ngáo ngơ chặn đường đao, hét lớn xin lỗi. Lần nữa cổ tự lại bắn về chỗ anh, rút kinh nghiệm không né. Ngay lập tức Vượng Duy cảm thấy mình đang phục hồi, liền muốn quay lại cảm ơn liền bị Khôi Đăng quát lên lần nữa.
“NHÌN PHÍA TRƯỚC, QUAY LẠI NHÌN ĐÂY LÀM GÌ!”
Bọ ngựa thấy con mồi được hồi phục liền đổi sắc mặt, nhân lúc Vượng Duy quay đầu liền giơ càng đao lên cao định chém đôi anh ta. Tiếc là càng đao không hạ xuống được, nó đã bị Khôi Đăng dùng xích túm lấy từ không gian. Nó cố gắng chặt đứt dây xích nhưng chưa kịp thì đã thấy một sợi xích khác bắn thẳng vào nó, quấn lấy cổ nó. Tiếp sau đó…bóng dáng ai đó áp sát đu lên đấm nó văng ra.
Tiếp đó liền một con quạ trực diện với nó, hai mắt đỏ sáng liên sau đó nó hét lớn. QUAAAA. Tiếng hét làm bọ ngựa đứng đơ ra đấy.
“Anh Quý Tân, mau bắn đi.” Khôi Đăng liền nhanh chóng đến gần nó hơn, đồng thời chỉ huy Ngô Quý Tân nổ súng. Quý Tân nghe vậy liền bóp cò. Viên đạn năng lượng bắn ra thẳng đến Bọ ngựa. Nó cùng dần tỉnh ra muốn cất cánh bay lên nhưng phát hiện từ dưới đất đâm lên những dây xích trói chặt lấy nó không bay được. Nó chỉ có thể co người dùng trùng giáp để chặn lại
Banggg. Viên đạp bắn vào nó gây ra v·ụ n·ổ lớn, khói bụi mù mịt. Lan Nhi phóng những luồng phong đao xuyên qua chỗ khói ấy t·ấn c·ông. Khôi Đăng cảm thấy may mắn Lan Nhi hành động rất đúng, giống với Khôi Đăng cũng phóng xích vào thẳng đấy.
Bọ ngựa hoàng kim liên tiếp chịu thương tổ, giáp và càng đao của nó xuất hiện những vết nứt lớn. Khôi Đăng bọn họ biết có hiệu quả. Nó tức giận giật đứt dây xích, hung ác xông tới t·ấn c·ông Khôi Đăng. Khôi Đăng cũng tạo ra dây xích t·ấn c·ông nó.
Dây xích dễ dàng b·ị đ·ánh nát nhưng Khôi Đăng liền tạo cái mới. Tuyệt kĩ [Cửu Xà Phú Xích] đâu giới hạn thời gian hay số lượng, còn năng lượng thì có phá đi bao nhiêu thì tạo lại bấy nhiêu. Chưa kể những người khác cũng tham gia t·ấn c·ông nó.
Vượng Duy liên tục chém nó từ bên trên, Lan Nhi và Quý Tân thay phiên t·ấn c·ông. Kĩ năng hai người cần có thời gian hồi, nhất là Quý Tân. Dị năng [Đạn Năng Lượng] của anh ta phải tích tụ năng lượng 1 phút mới bắn được. Trong lúc đó chỉ có thể nhờ Nam Hùng bảo vệ.
Càng lúc nó càng ức chế. Nó hét liên âm thanh đinh tai khó nghe sau đó bắn lên trời như t·ên l·ửa rồi lao xuống t·ấn c·ông như đòn tất sát.
“Mọi người cố gắng chống cự giúp em. Em sẽ đóng băng nó.” Khôi Đăng liền vẽ cổ tự băng giá trước mặt mình. Tốc độ lao xuống của bọ ngựa càng lúc càng nhanh. Đạn năng lượng của Quý Tân không thể cản được nó. Giữa không trung nó tăng tốc lần nữa, biến mất trong mắt họ.
“Tất cả bảo vệ chính mình. Nó t·ấn c·ông rất mạnh từ trên đấy.” Quý Tân biết không thể chống lại sự nguy hiểm ấy. Khôi Đăng điều khiển xích tạo thành lồng thép cứng cáp, cộng thêm [lá chắn tam giác] của Nam Hùng mới có thể miễn cưỡng cản lại nó. Khôi Đăng và Nam Hùng đều cảm thấy mình bị đè nén dưới áp khí của nó. Nó liền tiếp chém vũ bão vào lồng thép.
Lúc này Vượng Duy lại tự tạo cho mình mấy v·ết t·hương lớn, máu chảy ồ ạt hoá thành huyết giáp lao ra ngoài xông lên t·ấn c·ông nó. Anh ta túng nắm đấm to bự đấm nát càng đao đầy vết nứt ấy. Nhưng Bọ ngựa cũng chém anh ta một đường bay sầm vào thân cây trước khi càng đao vỡ vụn tơi tả.
“Được rồi.” Khôi Đăng hét lớn báo hiệu. Cổ tự băng giá đã hoàn thành. Bọ ngựa hoàng kim cảm nhận được nguồn năng lượng khủng kh·iếp phía dưới muốn né ra nhưng không kịp.
Ngay khi lồng thép được Khôi Đăng tiêu biến, cổ tự băng giá lập tức đụng vào nó. Trong khoảnh khắc nó không tin nổi liền băng giá đã xâm chiếm lấy nó. Băng giá nhanh chóng biến nó thành khối băng to bự.
“Tất cả toàn lực t·ấn c·ông!!!”
Lần này thấy Nam Hùng đặt tay thành dấu ok rồi thổi qua đó làn khí tím bọc lấy súng của Quý Tân. Một hai giây sau khẩu súng lập tức mở mắt, mở mắt đúng nghĩa đen. Con mắt sắc bén, hung ác và đầy khó chịu khi bị nắm. Quý Tân và Nam Hùng không biểu cảm gì có lẽ hai người đã quen. Ba người còn lại thấy hơi kì kì.
Đạn năng lượng tức tốc được hình thành, lần này có vẻ to và nguy hiểm hơn. Và… đúng thế thật. Đoàng! Một phát bắn này xoá xổ phần lớn khối băng và đằng sau nó một đường cây đã bị xuyên thủng vệt dài. Thứ còn sót lại chính là đầu bọ ngựa.
Sau phát bắn đó Ngô Quý Tân chống gối mệt mỏi, con mắt trên khẩu súng cũng khép lại biến mất. Có vẻ kĩ năng kết hợp của hai người quá tiêu hao năng lượng đi.
“Waoooooh.” Lan Nhi và Khôi Đăng cảm thán, rất tuyệt nha. Ngô Quý Tân gật đầu cảm ơn.
Khôi Đăng ném mấy viên thạch tự hồi phục cho ba người để họ dùng, bản thân cậu đến chỗ Trần Vượng Duy c·ấp c·ứu.
Thật may anh ta còn thở, chỉ là mất máu quá nhiều ma mơ màng. Huyết giáp của anh ta cũng rã ra tạo thành vũng máu kinh khủng.
“Dị năng gì hành xác vậy trời. Không c·hết vì kẻ thù cũng c·hết vì mất máu.”
Khôi Đăng trực tiếp viết cổ tự hồi phục lên người Vượng Duy. So với việc viết trên không trung thì viết trực tiếp vào cơ thể người sẽ hiệu quả gấp bội. Các v·ết t·hương của Vượng Duy nhanh chóng khép lại, lành rất nhanh, mặt Vượng Duy cũng dãn ra, không xanh xao nữa.
“Ha ha..Cám ơn em.” Vượng Duy mở mắt chậm dãi nói cảm ơn Khôi Đăng rồi hoàn toàn ngất đi.
--------
Kình: Chúc mừng năm mới (lịch dương.) Hi vọng sớm có thể vào vip ahihihi ಸ‿ಸ nhờ mn góp sức một tay. Mãi iuuuu