Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 101: Người bí ẩn




Chương 101: Người bí ẩn

Ngoài trời mưa to khủng kh·iếp, đất đá trên đất trở thành bùn nhão. Bốn người bọn họ may mắn tìm được một căn nhà đổ nát nhưng ít nhất trú mưa được liền nghỉ tạm trong đấy.

Bên trong đây có sẵn một người khác. Khi thấy họ ướt nhẹp hùng hổ xông vào cô ấy hét toáng lên, lập tức dùng dị năng gọi ra bầy sói sương mù cao bằng người lớn, tay cầm dao hướng vào bọn họ đề phòng.

Nhìn thấy cô, ba người còn tỉnh vội ra hiệu mình không có ác ý, xin vào ở tạm. Vốn tưởng sẽ không được vào nhưng cô ấy lại gật đầu đồng ý, thu lại sói sương mù nhưng tay vẫn cầm dao. Ba người Quý Tân hoan hỉ đặt Khôi Đăng nằm xuống. Cậu vẫn im thin thít ngủ mê.

“Anh ta… thổi còi bao nhiêu lần vậy?” Vũ Lan Nhi tiến gần, nhìn mớ v·ết t·hương nặng hơn trí nhớ mình mà cô không nhịn được hỏi.

“Hử? Cô biết à?” Trần Vượng Duy ngạc nhiên hỏi lại.

“Biết anh ta, anh ta có mua trái cây ở chỗ chúng tôi, tuy chưa nói chuyện nhưng tôi có biết. Hơn nữa lúc tôi bị thây ma với côn trùng vây kín tưởng là sắp c·hết thì anh ta đã thổi còi đ·ánh c·hết chúng. Nhờ vậy tôi thoát được.” Vũ Lan Nhi bình tĩnh đáp. “Tôi nhanh chân mới thoát được trước mọi người.”

“Hahaha, chúng tôi cũng được anh ta giúp, giống nhau giống nhau.” Trần Vượng Duy cười vui vẻ, nhưng trong mắt Vũ Lan Nhi thì khá ngố tàu.

“Nhưng mà chỉ cần đánh quái vật đi là được, có cần phải dùng biện pháp cực đoan như vậy không??” Vũ Lan Nhi thắc mắc.

“Cái đấy….Có lẽ là mục đích riêng cậu ta thôi, đợi cậu ta tỉnh hỏi sau.” Ngô Quý Tân đơn giản đáp lời, cởi áo hong đồ. Nam Hùng và Vượng Duy cũng làm theo.

Nhưng họ không biết rằng khoảnh khắc đấy họ liền bất động, cả thế giới cũng bất động, chìm vào màn xám bao phủ.

Không gian vặn vẹo, một bóng người bước ra từ đấy một cách nhẹ nhàng. Khác xa với lúc Rqia xuất hiện. “Hắn” trơn tru một màu đen từ đầu đến chân, giữa ngực như tinh hà vỡ nát, chỉ có lõi đá tím trong đấy, đôi chân gầy nhỏ như trúc, váy xương cứng ngắc dập dìu trôi nổi.



“Hắn” không quan tâm thế giới này, khi xuất hiện chỉ nhìn vào Khôi Đăng.

“מנורה. אנAħחנו כאן כדי ħdinלעשות את nagħ mlהמסחר הראשון שלנוu lmmerċ tagħna.” (Lamp, ta đến thực hiện giao ước đầu tiên của chúng ta.)

“Cô ta” lẩm bẩm những từ ngữ không ai hiểu, sau đó chỉ tay vào Khôi Đăng, tức tốc những tác dụng lời nguyền dần bốc lên như khói, tập trung vào dưới váy “Cô ta” đồng thời tại vị trí “rốn” cũng lấp lánh. Trả lại cơ thể Khôi Đăng hoàn chỉnh trở lại, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều. “Cô ta” hài lòng nhìn kết quả, sau đó không biết “cô ta” nghĩ gì, chọt ngón tay dài của mình lên trán Khôi Đăng, kéo từ đầu đến rốn cậu. Đường vẽ cũng sáng lên, lan ra như rạn nứt khắp cơ thể Khôi Đăng. Sau đó…. Không có sau đó, vệt sáng chìm ngỉm, không dấu vết biến mất.

“Cô ta” xoè tay, 3 lông vũ tím hiện lên, một trong số chúng bắt đầu tan biến. Thấy vậy cô ta hài lòng bước qua không gian vặn vẹo ấy, bước đi không ngoảnh lại, không quan tâm bất cứ thứ gì.

Không gian một lần nữa khôi phục chuyển động. Mọi hành động lại diễn ra trơn tru.

“Á.” Vũ Lan Nhi kinh hãi hét lên. Khôi Đăng khi nãy vẫn còn be bét, nhưn g chỉ trong chớp mắt lại khôi phục hoàn toàn rồi. Ba người kia bị tiếng hét thu hút, vội nhìn Khôi Đăng, Nam Hùng còn la hét còn hơn cô.

“Không thể nào??? Sao lại có thể phục hồi một cách im hơi lặng tiếng vậy chứ??? Chúng ta chỉ không nhìn có chút xíu thôi mà?” Vũ Lan Nhi thắc mắc, ba người kia cũng như cô lắc đầu không hiểu.

“…Có lẽ là kĩ năng hay dị năng của cậu ta phát huy chăng?” Ngô Quý Tân xoa cằm nghi ngờ hỏi lại.

“Cũng có thể.” Vũ Lan Nhi gật đầu đồng ý. “Có lẽ dị năng cậu ta phải đạt yêu cầu nào đó mới thực hiện được, vô tình chúng ta chặn lại nó nên mới không thực hiện ngay lúc ấy.”

“Ohhh, chị nói có lý.” Nam Hùng sáng mắt ngưỡng mộ Vũ Lan Nhi suy luận.



“…. Vậy là tốt, cậu ta trở lại bình thường là tốt rồi.” Quý Tân xoa đầu Nam Hùng, thằng bé có chút ngốc.

Mà lúc này, so với bên ngoài âm thanh đầy ắp, linh hồn Khôi Đăng lần nữa chìm vào không gian đen vô tận trôi nổi.

// Cậu ta lại tới kìa. // Giọng nữ lảnh lót vang lên khi thấy Khôi Đăng.

// Ểhhh? Đến thì đến nhưng sao như ngủ say thế này? Chỗ chúng ta là chỗ ngủ cho thằng nhóc này à? // Giọng nam trưởng thành bất mãn.

// Hê hê. Nhìn tay cậu ta kìa, đẹp quá. Thích tay cậu ta quá đi mất. Hổ cái, mau giúp ta lấy nó đi. Thích quá đi mất. // Giọng ồm ồm đầy tham lam, dâm tục thèm khát vang lên. Mà cái người bị gọi là hổ cái lại tức giận b·óp c·ổ hắn.

// Ông mày là đực. Ông mày không có sở thích biến thái như ngươi, muốn thì đi mà làm. Ghê tởm. //

Đủ tiếng nói vang lên, như cái chợ. Giọng nữ trưởng thành thở dài mệt mỏi. // IM LẶNG. //

Tất cả bị âm thanh ấy đè ném câm lặng. Cô ta tiếp tục nói. // Việc “người v88 m8nh đ8n t88” (người vận mệnh đen tối) xuất hiện ở đây không phải gì ngạc nhiên. Các ngươi là tiền bối mà hành xử như mấy thằng loi choi vậy, thật mất mặt. Các ngươi banh mắt nhìn cho kĩ, cậu ta đến đây là vô thức thôi. Tinh thần cậu ta hoàn toàn bất ổn, đến giờ vẫn không phản hồi rõ ràng có vấn đề. //

// Đại tỷ nói đúng, chúng đệ có mắt như mù.// Chủ nhân giọng nói rất chi cung cách trung cổ.

// Hừmmmm. Thằng này bị nguyền rủa, một lúc rất nhiều lời nguyền. Nhưng sau đó đột ngột vứt hết lời nguyền một cách thô bạo. Chỉ là sốc phản vệ nên chưa tỉnh hồn thôi. Không sao cả. // Giọng của một ông già vang lên sau khi rà xét Khôi Đăng. // Cũng liều lĩnh lắm. Khà khà. Ta thích thằng nhóc này đấy. //

// Vu sư nói thế là tốt rồi. Nhưng đừng cho cậu ta lời nguyền gì đấy. // Giọng nam trưởng thành đanh thép vang lên khiến cho giọng già xấu hổ.

// Hahaha, ngươi nghĩ nhiều rồi. Nhìn kìa, cậu ta khôi phục lại thì đi thôi. //



Linh hồn Khôi Đăng sáng dần lên, dần tan thành khói thoát khỏi nơi đây.

// Tạm biệt. Lần sau đến nhớ trò chuyện với chúng ta đấy. Úi da. // Giọng nữ non nớt vẫy tay tạm biệt nhưng bị ai đó gõ đầu nghe rõ tiếng bonk.

// Con đần này, chỗ này không phải chỗ người sống. Ngươi rủa thăng bé đấy à?? //….

….

Ngày Khôi Đăng tỉnh giấc cũng đã là hai ngày sau. Nhìn thấy cơ thể mình hoàn toàn khôi phục cậu có chút bất ngờ. Cậu ngồi dậy nhìn nơi mình đang ở.

“Không có ai, nhưng có tàn lửa, vẫn còn ấm. Là ai cứu mình vậy??” Khôi Đăng nghĩ với tình trạng mình lúc đó quá tan nát, cộng thêm tình thế có chút hỗn độn ai cũng lo thoát thân thì bản thân mình chắc sẽ c·hết ở đấy.

“Tuy thành công cho Trí Dũng quả đắng nhưng cũng xém m·ất m·ạng, coi như lời. Không biết nó sẽ phản ứng thế nào khi biết mình bị nguyền cả đống thế. Hahahaha. Sảng khoái.”

Khôi Đăng nghĩ đến bản mặt Trí Dũng vặn vẹo cảm thấy vui sướng. “Tính kế tao thì tao sẽ cho mày chịu quả đắng. Cũng may… nếu không chỉ có thể trơ mắt nhìn nó an nhàn rời đi.”

“Huỳnh Trí Dũng… không… Fei Jeong. Lần tới tao sẽ lấy kí ức của mày. Hãy đợi đấy.”

“Nhưng mà nếu thế thì làm sao ra ngoài kia tìm mẹ và gia đình mình được. Còn phải ngăn chặn c·ái c·hết của mẹ. Mẹ ơi….” Khôi Đăng ngả người vào tường suy tư.

--------

Kình: SIÊU CẢM TẠ ĐẠI CA HUỲNH VĂN THUẬN ĐÃ ỦNG HỘ. MÃI IUUUU (灬♥ω♥灬)(灬♥ω♥灬)(灬♥ω♥灬)(灬♥ω♥灬). Và rất hoan nghênh nhiều bạn đọc mới đã lưu truyện. (灬♥ω♥灬)