Hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy, đến khu vực hút thuốc bên ngoài. Thẩm Đông Dương lấy thuốc lá ra, châm lửa, chậm rãi hút hai hơi, rồi chìa hộp thuốc ra.
Phó Thành liếc mắt nhìn, mặt không cảm xúc từ chối: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc.”
Thẩm Đông Dương không để ý lắm, thu tay về.
Trời hôm nay âm u, không trung mờ mịt ảm đạm, giống hệt làn khói trong tay người đàn ông. Mặt trời bị tầng mây dày đặc che đi, chỉ lộ ra tầng sáng nhạt nhòa.
Thẩm Đông Dương hỏi: “Nghe nói trước đây anh là vệ sĩ của Từ Á Vi?”
“Ừm.”
“Đãi ngộ của nhà họ Từ không tốt?”
“Không phải.”
“Vậy sao lại đổi việc? “
Phó Thành: “Liên quan đến lịch trình.”
Thẩm Đông Dương yên lặng hút thuốc, hút được nửa điếu, anh ta bỗng nhiên nói: “Đi theo Anh Hiền tốt hơn đi theo Từ Á Vi nhiều, đúng không? Anh Hiền chẳng có tật xấu gì, dễ tính, đối với nhân viên cũng hào phóng nữa.” Nói xong, anh ta đưa tay lên niết ấn đường, trên mặt nổi lên vẻ ảo não: “Ý tôi là, Anh Hiền không có bất cứ tật xấu nào, nặng mùi cũng không, cậu đừng về mách lẻo đấy nhé.”
Ánh mắt Phó Thành ảm đạm, không lên tiếng, đường nét cứng rắn vẫn không chút dao động.
Thẩm Đông Dương quá quen với sự lãnh đạm của anh, anh ta nhả ra ngụm khói, đầy hứng thú hỏi: “Công việc của vệ sĩ là làm gì, cô ấy đi đâu cậu đi đó hả?”
“Ừm.”
“Cô ấy về nhà cậu cũng đi theo?”
Phó Thành: “Tôi chỉ phụ trách đưa cô Tưởng đến cửa, trong nhà thì do đội bảo an của chủ tịch Từ phụ trách.”
Thẩm Đông Dương gật đầu, hỏi: “Tâm trạng gần đây của cô ấy thế nào? Trước đây tôi vẫn luôn ở nước ngoài, sau lại bị tai nạn không thể quay về thăm cô ấy ngay được.” Anh ta cười: “Người như cô ấy, có giận hay không cũng không biết được.”
Phó Thành cuộn đầu ngón tay, giọng điệu như giải quyết công việc: “Xin lỗi, anh Thẩm, tôi không tiện tiết lộ tin tức cá nhân của chủ nhân được.”
Thẩm Đông Dương à nhẹ một tiếng, nhả ngụm khói, nhấc mí mắt cực mỏng lên nhìn anh.
Dụi tắt gần nửa điếu thuốc còn lại, Thẩm Đông Dương nói: “Trở về đi.”
Hai người trở về thang máy, đại sảnh chỉ cách bãi đậu xe một tầng, Thẩm Đông Dương không hề khách sáo, Phó Thành vẫn đi theo tiễn anh ta, khăng khăng tiễn người lên xe mới được.
Trước khi lên xe, Thẩm Đông Dương chìa tay ra lần nữa: “Phó… Phó Thành, đúng không? Trí nhớ tôi không tốt lắm. Đừng gò bó như vậy, nếu cậu đã là vệ sĩ của Anh Hiền, sau này chúng ta sẽ hay gặp nhau đấy.”
Bên ngoài bãi đậu xe là đèn giao thông, trong lúc chờ đợi, Thẩm Đông Dương bấm gọi trợ lý:
“Giám đốc Thẩm.”
“Ừm, giúp tôi hẹn phòng ăn tối, hai người, tìm trong khách sạn ấy.”
Trợ lý cho rằng anh ta muốn hẹn hò với bạn gái khác, thân thiết hỏi: “Được, cần sắp xếp tài xế không? Ngoài ra, chuẩn bị thêm túi Chanel kiểu mới làm quà, anh thấy có được không?”
Cậu ta chỉ hỏi tượng trưng một câu thôi, Thẩm Đông Dương nào có tâm trạng đi quản kiểu mới hay không kiểu mới, những việc này bình thường đều là trợ lý xử lý, không ngờ hôm nay lại hỏi ra vấn đề này.
Thẩm Đông Dương lạnh giọng, hỏi: “Cậu cho rằng tôi đi cùng ai?”
Trợ lý không dám lên tiếng, rất nhanh hiểu được là hẹn ăn tối với cô Tưởng. Im lặng không phải là cách, trợ lý đành nhắm mắt nói: “Thật xin lỗi, giám đốc Thẩm, vậy trưa nay… “
Thẩm Đông Dương: “Không đi, đổi thành ban đêm.”
Cúp điện thoại, Thẩm Đông Dương rơi vào trầm tư.
Thái độ Anh Hiền đều rất bình thường, trừ lúc anh ta trêu đùa để vệ sĩ đưa đi kia. Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, trước đây không phải cô không nói đùa, nên không tính là khác thường gì. Anh ta thậm chí còn cố ý để ý mùi trên người Phó Thành, khác với Anh Hiền.
Mọi thứ đều rất bình thường, Thẩm Đông Dương cũng không rõ trong lòng mình đang để ý điều gì nữa.
Anh ta chưa bao giờ thăm dò đối phương, như vậy quá nhỏ nhen, người xung quanh anh ta nói bóng nói gió chuyện bạn gái, anh ta biết cũng chỉ cười cười một tiếng, trào phúng vài câu.
Vậy mà hôm nay, anh ta lại muốn làm chuyện như vậy.
Phó Thành trở lại không bao lâu thì bị Anh Hiền gọi vào văn phòng.
Cô vẫn đang ngồi trên sô pha, ngửa mặt nhìn anh, hàm dưới tạo với cổ một đường cong duyên dáng: “Đi lâu vậy.”
Phó Thành: “Theo anh Thẩm hút một điếu thuốc.”
Anh Hiền hỏi: “Nói những chuyện gì?”
Biểu cảm của Phó Thành vẫn như cũ: “Không có gì.”
Anh Hiền quan sát kĩ hai mắt của anh, hơi mím môi rồi tiếp tục cúi đầu xem văn kiện: “Anh ra ngoài đi.”
Phó Thành siết chặt nắm tay, im lặng rời đi.
Anh trở lại phòng làm việc của mình, tiếp tục đọc “Học thuyết chiến tranh”, đọc đến một câu dài thì mới nhìn trước đã quên sau, lặp đi lặp lại mấy lần, uổng công vô ích.
Đành chịu thôi, anh khép sách lại, nhắm mắt niết ấn đường, bực bội vì sự mất khống chế của mình.
Anh đã sớm biết sự tồn tại của Thẩm Đông Dương, nhưng bây giờ anh có tư cách gì để đố kỵ, có lập trường gì mà không vui. Vừa rồi ở trong phòng làm việc dùng thái độ đó để nói chuyện với cô thật sự khó coi.
Môi mỏng nhếch lên độ cong đắng chát, Phó Thành không phải chưa từng tự giễu, hoá ra anh đã đánh giá cao khả năng tự kiềm chế của mình rồi.
Mặt trời chiều ngả về tây, đèn neon bật sáng. Thẩm Đông Dương vốn định đích thân đến đón Anh Hiền, lại suy nghĩ một chút, đổi thành gửi địa chỉ cho cô.
Nhà hàng Ý trong khách sạn Bvlgari.
Anh Hiền ngồi ghế sau, suốt một đường đều đang gọi điện thoại.
Phó Thành rất biết ơn cuộc gọi này vì nó khiến sự im lặng của anh không còn đột ngột nữa.
“Ừm, ừm, được… Chờ một lát, tôi nhận điện thoại đã.” Phó Thành nghe thấy giọng cô hơi thay đổi, nói: “Tôi sắp đến rồi… Được, anh xem trước đi.”
Anh đoán được người gọi là Thẩm Đông Dương, ánh mắt theo bản năng nhìn về kính chiếu hậu.
Anh Hiền nhạy bén nhìn sang, đối diện với ánh mắt của anh.
Cô trả lời vài câu, nói: “Không cần, tôi tự đi lên là được.”
Sau đó dời tầm mắt.
Phó Thành thu hồi ánh mắt, nắm chặt vô lăng, đạp ga tăng tốc.
Lúc hai người đến thì Thẩm Đông Dương vừa vặn đi ra, anh ta mặc áo len hơi mỏng, quần tây có hoa văn tối màu, phía dưới quần tây là giày da hãng Chelsea, những thứ này phối với nhau lại hài hòa một cách bất ngờ. Tóc tùy ý vuốt ra sau, tư thế đứng rất thoải mái, tự nhiên mà đào hoa kiêu ngạo.
Thẩm Đông Dương mở cửa xe giúp cô, vô cùng có phong độ và ga lăng.
Ánh mắt anh ta lượn một vòng trên bắp chân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô, thay cô kéo căng cổ áo khoác, vô cùng tự nhiên nói một câu ‘Biết em xinh đẹp rồi, nhưng mà trời lạnh thế này cũng không biết mặc nhiều một chút’, sau đó khom lưng, nửa người tiến vào trong xe, nói với người đàn ông ngồi chỗ ghế lái: “Không cần chờ đâu, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty.”
Phó Thành không hề bỏ qua bốn chữ “Sáng sớm ngày mai” có vẻ hời hợt của anh ta.
Thẩm Đông Dương nở nụ cười thông cảm với cấp dưới, nói: “Khó có dịp cuối tuần, ra ngoài thư giãn một chút đi.”
Lạch cạch, Thẩm Đông Dương đóng cửa xe, sánh vai đi vào trong cùng Anh Hiền.
Sắc trời đã tối đen, màng xe đậm màu càng khiến bóng dáng của hai người trở nên mơ hồ, thế nhưng Phó Thành thấy rõ, tay phải của Thẩm Đông Dương khoác lên eo Anh Hiền.