Anh Hiền không nghe thấy Thẩm Đông Dương chui vào trong xe nói gì với Phó Thành, nhưng khi vừa xuống xe cô đã chú ý tới sự khác thường của anh ta. Trong lúc đi thang máy, cô nghiêng đầu đánh giá anh ta.
Thẩm Đông Dương bắt được ánh mắt của cô, cong môi vui đùa: “Làm sao vậy? Hôm nay cuối cùng cũng phát hiện ra sự quyến rũ của tôi sao?”
Anh Hiền thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: “Anh vẫn luôn rất có sức quyến rũ.”
Anh Hiền rất ít khi lấy cảm xúc của bản thân để đánh giá một người, thích cũng vậy, mà không thích cũng thế, sức quyến rũ của Thẩm Đông Dương là sự tồn tại khách quan, cô cũng không phủ nhận điểm này.
Giống như Tưởng Chấn, nếu quy kết hết những người phụ nữ tình nguyện làm người tình của ông ta đều là vì hám giàu thì không khỏi quá mức đơn giản. Đương nhiên ông ta cũng có sức quyến rũ của ông ta, tuy rằng phần quyến rũ ấy thành lập ở trên cơ sở của tiền tài. Chính là tiền sinh ra phong độ và khí chất, nhưng như thế cũng là sức quyến rũ hợp pháp mà.
Kiểu lời khen này Thẩm Đông Dương đã nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sinh kén, bình thường đều cười cho qua chuyện, nếu đối phương là phụ nữ thì anh ta sẽ trực tiếp móc thẻ tín dụng ra.
Hôm nay là lần đầu tiên anh ta nghe thấy những lời này từ trong miệng của Tưởng Anh Hiền, rất là mới lạ, còn có chút vui sướng làm chính anh ta cũng kinh ngạc.
Nhưng mà quay đầu nhìn cô mới phát hiện, nụ cười của người phụ nữ bên cạnh cực kỳ hào phóng, không có chút ý tứ kiều diễm mờ ám nào.
Thẩm Đông Dương nhìn sườn mặt có thể nói là hoàn mỹ của cô, ánh mắt dần dần phức tạp.
Bữa tối qua đi, Thẩm Đông Dương kêu thanh toán, Anh Hiền mơ hồ ý thức được cái gì, lẳng lặng nhìn về phía anh ta.
Thẩm Đông Dương nói rất tự nhiên: “Tôi đã đặt phòng ở trên lầu.”
Mắt một mí nhìn về phía cô, bình thản nhưng lại giấu giếm cơ mật.
Cô không có lý do gì để từ chối, không phải sao?
Anh Hiền hơi hơi mỉm cười, không trả lời chính diện, chỉ rụt rè gãi đúng chỗ ngứa.
Thẩm Đông Dương và cô đi vào thang máy, hơi thở của phái nam nồng đậm, mùi nước hoa Cologne bao phủ Anh Hiền, tránh cũng không thể tránh được.
Mở cửa phòng ra, Thẩm Đông Dương vẫn lịch sự như cũ, cởϊ áσ khoác rồi rót hai ly Whisky cho hai người, sau đó đong đưa ly thủy tinh, hỏi: “Tắm rửa trước nhé?”
Những viên đá hình tròn đụng vào vách ly, phát ra tiếng vang lách cách, phảng phất như đếm ngược chuyện gì đó.
Anh Hiền nhấp một ngụm, mùi rượu mãnh liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ toàn bộ thực quản của cô nóng lên.
“Được.”
Đáy mắt của Thẩm Đông Dương có chút nóng rực: “Em trước?”
Anh Hiền rũ mắt, giống như đang cân nhắc, sau đó nói: “Anh trước đi.”
Giọng nói có chút nhẹ nhàng.
Đúng thật là không có đạo lý gì mà bắt phụ nữ tắm rửa xong rồi ngồi chờ ở mép giường.
Thẩm Đông Dương gật đầu, uống một hơi cạn sạch rượu ở trong ly, hào phóng móc đồ vật ở trong túi quần ra, đặt ở trên tủ đầu giường.
Trong phòng tắm rất nhanh đã truyền ra tiếng nước.
Trên ngăn tủ có di động, bóp tiền, còn có hai cái bαo ƈαo sυ. Sắc đen của bαo ƈαo sυ bị ánh đèn bàn chiếu ra có chút u ám.
Anh Hiền nhìn đến chết lặng, bưng cái ly đến ngồi xuống cạnh mép giường.
Giường hơi mềm, mông lún xuống, Anh Hiền thầm nghĩ, làm ở trên chiếc giường như vậy thì ngày mai mười phần sẽ có tầm phần bị đau eo.
Không biết qua bao lâu, màn hình di động sáng lên một chút, ánh sáng màu lam chiếu đến khóe mắt.
Là tin nhắn đến từ một dãy số xa lạ. Di động của Thẩm Đông Dương giống như lập tức thức tỉnh, rung lên bần bật.
Anh Hiền liếc mắt một cái đã nhận ra dãy số đang lập lòe ở trên màn hình giống với số vừa nhắn tin đến.
Cô đã đại khái đoán được là xảy ra chuyện gì, nhìn chằm chằm vào dãy số đó, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, bèn cầm lấy di động ấn phím nghe.
“Alo, Đông Dương, anh đã trở về rồi à?” Lọt vào tai là một giọng nữ vô cùng êm ái, trong giọng nói không kìm nén được sự vui sướng, “Đừng trách Tiểu Dương, không phải anh ta nói cho em biết đâu, là ngày hôm qua em gặp được Đỗ Phong, anh ta nói đã thấy anh ở ngày Kỷ niệm thành lập trường Đại học Kinh Châu. Em mới biết là anh đã trở lại.”
Anh Hiền không nói lời nào, sau phút im lặng ngắn ngủi qua đi, người phụ nữ đó thật cẩn thận mở miệng: “Anh vẫn còn giận sao? Em rất xin lỗi mà, đều là em không tốt, em biết sai rồi, anh đừng giận nữa được không? Lần trước đều là bởi vì em đến kỳ, cảm xúc vẫn luôn không ổn định mới có thể như vậy… Anh đi lâu như vậy, mỗi ngày em đều nghĩ chừng nào thì anh trở về…”
Tiếng nước ở trong phòng tắm ngừng lại, Anh Hiền nhìn thân ảnh đong đưa trên cửa kính, tiếp tục im lặng.
Không được đáp lại, giọng nói của người phụ nữ lại trở nên mềm mại quyến rũ, “Buổi tối hôm nay tới nhà em ăn canh được không? Em đã hầm canh đuôi bò, hầm nhừ ở trên lửa nhỏ suốt hai giờ đấy. Em vẫn luôn đứng canh ở trong phòng bếp, hầm mãi mới ra nước lèo. Em còn nấu thêm hai món ăn mà anh thích ăn, ừm… Củ mài xào với nấm thập cẩm, thích không?”
Thẩm Đông Dương chùi tóc qua loa, đẩy cửa phòng tắm ra thì thấy Anh Hiền ngồi ở mép giường nhận điện thoại, ánh mắt nhìn anh ta có chút kỳ quái.
Anh ta lại cẩn thận nhìn đồ vật ở trong tay cô, mới phát hiện ra đó chính là di động của mình.
Thẩm Đông Dương ngơ ngẩn.
Tưởng Anh Hiền chưa bao giờ chạm vào di động của anh ta, ngay cả khi thấy những thứ không nên thấy cũng chỉ quay đầu đi làm như không thấy.
Anh Hiền mỉm cười, đưa di động qua: “Có người gọi anh đến nhà uống canh đuôi bò đấy.”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không đúng, dừng lại vài giây, nhỏ giọng gọi: “Đông Dương?”
Thẩm Đông Dương lập tức nhíu mày, nhận lấy điện thoại, cũng không thèm nhìn mà trực tiếp ấn tắt.
Anh Hiền đứng dậy, vuốt phẳng nếp uốn ở trên váy, nói: “Tôi đi về trước đây, chờ anh xử lý xong canh đuôi bò rồi nói sau.”
Nói xong thì lập tức muốn đi.
Thẩm Đông Dương bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay của cô: “Anh Hiền.”
Anh Hiền đứng tại chỗ, xoay người nhìn anh ta: “Đừng có lãng phí ý tốt của người ta.” Mi mắt rũ xuống, giọng điệu bình thản nói: “Hầm nhừ trong hai giờ trên lửa nhỏ, nước lèo trắng như sữa, tôi cũng muốn uống.”
Trong lòng Thẩm Đông Dương kinh ngạc, không tin được mà cẩn thận đánh giá khuôn mặt của cô.
Nhìn một lát, khóe môi nới lỏng ra.
Thời khắc khẩn trương khi bị bắt quả tang, anh ta còn muốn cười.
Vẻ mặt của cô bình tĩnh, nhưng dưới đáy mắt rõ ràng là sự tức giận và chế nhạo.
Loại biểu cảm này Thẩm Đông Dương lại quá quen thuộc, anh ta đã bắt gặp không ít lần ở trên mặt của các bạn gái, tối nay là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt của Anh Hiền. Cô càng bí ẩn, cũng càng nhẫn nại, nhưng xét cho cùng cô cũng là một người phụ nữ mà thôi.