Trong phòng làm việc của Anh Hiền còn mấy bộ quần áo đã được giặt sạch, không đến nỗi thảm hại. Phó Thành thì không may mắn như vậy, anh chỉ có thể mặc lại bộ âu phục lúc nãy rồi sửa soạn lại một chút.
Trên cổ áo sơ mi có dính dấu son rất khó rửa trôi, Anh Hiền vô thức móc thẻ tín dụng ra cho Phó Thành, nói là muốn đền âu phục cho anh.
Phó Thành không nhận, chờ đến khi cô nhận ra phản ứng của anh không đúng, thì cô đã bị anh đè dưới người hung hăng hôn một hồi.
Sau khi tan làm, Anh Hiền hỏi Phó Thành có muốn về nhà mình không, Phó Thành không trả lời nhưng cũng xuống xe theo cô.
Chủ Nhật, Anh Hiền tới công ty theo lẽ thường.
Tối qua buông thả, buổi sáng trước khi rời giường lại làm thêm một lần khiến huyệt nhỏ không được nghỉ ngơi, nên khi ngồi lâu sẽ hơi đau, bất đắc dĩ, cô đành phải ra ngoài ghế salon để xem tài liệu.
Hơn mười giờ, Thẩm Đông Dương không mời mà đến.
Đối với sự xuất hiện bất ngờ của anh ta, Kha Nhụy cũng không lấy làm lạ, sau khi chào anh Thẩm thì cô ấy dẫn anh ta đến phòng làm việc của Anh Hiền.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Phó Thành, Thẩm Đông Dương có nhìn vào mấy lần nhưng không ngờ người ở bên trong cũng đang nhìn anh.
Đa số vệ sĩ đều có tướng mạo xấu xí, vì vậy khi đối diện với gương mặt ấy, Thẩm Đông Dương chợt có cảm giác kỳ lạ, chưa kể đến sắc mặt vô cùng lạnh nhạt của đối phương thì chính là cảm giác lạnh gáy mà anh ta hiếm khi gặp.
Thẩm Đông Dương cau mày, không nhớ ra ngay anh là ai nên quay đầu hỏi Kha Nhụy: “Anh ta là ai vậy?”
Kha Nhụy: “Anh Phó, vệ sĩ của sếp.”
“Tới đây bao lâu rồi?”
Kha Nhụy nói: “Sau khi sếp gặp tai nạn giao thông.”
Anh Thận đã nói với anh ta về chuyện này, Thẩm Đông Dương không rõ trong lòng mình vẫn còn vướng bận gì đó, nên cần phải xác nhận lại chuyện này.
Đi được mấy bước, suy nghĩ trong đầu anh ta chợt lóe lên, Thẩm Đông Dương hơi dừng chân lại.
Anh ta nhớ ra rồi: Trước đây người này từng là vệ sĩ của Từ Á Vi, quan trọng hơn chính là, anh ta đã từng bắt gặp anh ở căn hộ bí mật của Anh Hiền.
Nói trùng hợp cũng không hẳn là trùng hợp, nhưng tất cả những lần ấy đều chỉ là tình cờ thì Thẩm Đông Dương vẫn không dám tin.
Hạt giống nghi ngờ đã được chôn trong lòng trước đây lại nảy mầm, anh ta hoài nghi nhìn cô gái đang ngồi trên ghế salon, tầm mắt hơi dừng lại trên đôi môi cô, sau khi dẹp bớt những suy nghĩ trong lòng, anh ta hỏi: “Cơ thể em thế nào rồi, nghe nói chân của em bị thương à?”
“Khỏe hẳn rồi.” Anh Hiền cũng đang cảm thấy kỳ lạ là tại sao anh ta bỗng nhiên xuất hiện ở đây. Suy nghĩ một chút cũng chẳng thấy gì đặc biệt trong chuyến đến thăm của Thẩm Đông Dương, vì vậy cô hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Không có.”
Thấy cô nghi ngờ, Thẩm Đông Dương nhíu mày nhìn cô: “Không có chuyện thì không thể đến gặp vợ chưa cưới của mình sao?”
Nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Anh Hiền càng cảm thấy kỳ lạ hơn, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, cô cười cười mời anh ta ngồi xuống, hỏi anh ta muốn uống gì.
Thẩm Đông Dương không trả lời mà bước tới ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Để tôi xem chân của em.”
Anh Hiền hơi chần chừ, nhưng cũng nghiêng người sang, để anh ta xem cái chân bị thương của cô.
Thịt non loang lổ đã phá hủy toàn bộ mỹ cảm của da thịt trắng nõn, trông có chút đáng sợ.
Thẩm Đông Dương muốn chạm vào nhưng lại sợ làm đau cô, cuối cùng vẫn không chạm vào.
“Có cần tôi tìm chuyên gia đến khám cho em không?”
Anh Hiền rút chân lại, vô tình nói: “Cảm ơn, không cần, vết thương ngoài da mà thôi, chưa tới hai tháng là lành ngay ấy mà.”
Theo động tác của cô, một mùi hương lập tức ập vào trong khoang mũi Thẩm Đông Dương, đó không phải là mùi nước hoa mà là mùi thơm thoang thoảng sau khi mới tắm xong.
Thẩm Đông Dương giữ tư thế ngồi một hồi mới đứng lên hỏi: “Sao hôm nay lại ra ngồi trên ghế salon thế?”
Vẻ mặt Anh Hiền bình thường đáp: “Ngồi trên ghế làm việc lâu bị đau lưng, nên mới đổi chỗ khác thả lỏng một chút.”
Thẩm Đông Dương gật đầu, đảo mắt nhìn quanh phòng làm việc một hồi, anh ta dựa lưng vào tường, cất tiếng hỏi như đang tán gẫu: “Người mặc âu phục đứng bên ngoài là ai vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta.”
Anh Hiền: “Vệ sĩ mới tuyển.”
Tầm mắt của người đàn ông quay về, anh ta cười nhìn cô: “Sao tự nhiên lại muốn thuê vệ sĩ?”
Anh Hiền: “Trước đó đã nghĩ tới chuyện này, đúng lúc lại xảy ra tai nạn giao thông nên thuê thôi.”
Thẩm Đông Dương ừ một tiếng rồi gật đầu, sau khi dừng lại hai ba giây, anh ta nói: “Sao tôi lại thấy anh ta quen quen thế nhỉ, có phải đã từng gặp ở đâu không?”
Anh Hiền hơi nhắm mắt, không nhìn ra cô đang nghĩ gì mà chỉ thấy cô lật qua một tờ tài liệu mới đang đặt trên đầu gối, sau đó nói: “Chắc vậy, trước đây anh ta là vệ sĩ của Từ Á Vi.”
“Vậy sao, khó trách.” Thẩm Đông Dương cười khẽ, sau đó lại đổi đề tài: “Điều tra vụ tai nạn thế nào rồi?”
Anh Hiền: “Kết án rồi, chỉ là bất ngờ thôi.”
Nhà họ Tưởng đã tuyên bố rằng vụ tai nạn giao thông này chỉ là bất ngờ, chân tướng thế nào chỉ có mình Anh Hiền, Tưởng Chấn và vợ chồng Tưởng Anh Tư biết, người trong cuộc đã không nói gì, những người còn lại chỉ có thể suy đoán mà thôi.
Thẩm Đông Dương biết bên trong có mờ ám, nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Giữa hai người không có chuyện gì để trò chuyện, sau khi trao đổi mấy câu về công việc, hai người lập tức rơi vào sự yên lặng nhạt nhẽo.
Cuối cùng, Thẩm Đông Dương nói: “Không sao cả thì tôi về ngủ một giấc đã. Rạng sáng hôm qua vừa xuống máy bay nên vẫn bị lệch múi giờ.” Sau vài giây, anh ta lại hỏi: “Tối nay cùng nhau ăn cơm nhé?”
Anh Hiền đồng ý.
Ra khỏi phòng làm việc, Thẩm Đông Dương liếc nhìn phòng làm việc của Phó Thành, trong giọng đầy vẻ nhạo báng: “Đừng làm phiền Kha Nhụy nữa, chi bằng bảo vệ sĩ mới của em đến tiễn tôi ra bãi đỗ xe đi.”
Anh Hiền hơi rũ mắt, đùa giỡn theo: “Anh sợ đi thang máy sẽ gặp nguy hiểm à?”
Cô tưởng rằng Thẩm Đông Dương sẽ cười trừ, không ngờ anh ta lại cố ý dừng bước nhìn cô, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc: “Ai biết được, đây đều là những chuyện không thể lường trước.”
Anh Hiền giả bộ không chú ý đến sự khác thường của anh ta, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói: “Được.”
Số lầu bên trong thang máy không ngừng giảm dần, hai người đàn ông đứng sóng vai nhau. Sau khi xuống được mấy tầng, Thẩm Đông Dương mới nhận ra rồi xoay người đưa tay với Phó Thành: “Gọi thế nào nhỉ?”
Phó Thành bắt tay anh ta, đơn giản nói: “Phó Thành.”
“Thẩm Đông Dương.” Thẩm Đông Dương cũng nói ngắn gọn y hệt.
Mắt thấy số lầu đã giảm còn 3, Thẩm Đông Dương bỗng nhấn vào nút xuống tầng L, anh ta nghiêng người nói với Phó Thành: “Bị nghiện thuốc lá, anh Phó đây không ngại chứ?”
Ngoài miệng khách sáo là thế nhưng hành động rõ ràng lại không để ý đến người khác.
Phó Thành nói: “Không ngại.”