Nói sao nhỉ?
Hỏi cô tại sao chỉ gửi hình mà không gửi lời nhắn qua à? Hay hỏi xem liệu cô có thời gian rảnh để vui vẻ hay không?
Anh không hỏi ra miệng.
Anh Hiền được voi đòi tiên: “Không muốn nói chuyện với em? Vậy em cúp máy đây.”
“Anh Hiền.” Giọng nam trở nên khô khốc vì nóng nảy.
“Sao anh không nhắn lại.”
Phó Thành hít sâu mấy hơi, thấp giọng đáp: “Hôm qua anh mới mở máy.”
“Vậy sao hôm qua anh không hồi âm?”
Im lặng chừng nửa phút, Phó Thành trả lời: “Em không nói chuyện với anh, chỉ có hình.”
Vậy nên?
Anh Hiền nhíu đôi mày nhỏ, thử dùng suy nghĩ của Phó Thành ngẫm lại toàn bộ mọi chuyện, loáng thoáng đoán được lý do anh đang không được tự nhiên, khiến cô kinh ngạc đến buồn cười, trước kia sao cô không phát hiện ra anh nhỏ nhen vậy chứ.
“Phó Thành, em không nói chuyện với anh, thì anh không thể nói với em à? Đây là ganh đua hả.” Dừng một lát, Anh Hiền dịu dàng hỏi: “Vậy anh có gì muốn nói với em không?”
Phó Thành im lặng một hồi, nói: “Lực lượng gìn giữ hoà bình quyết định không nhổ trại, sáu tuần qua bọn anh đều phải đi tuần.” Thế nên anh mới không nhớ bật điện thoại.
Anh Hiền: “Không đúng.”
Hô hấp của anh chợt dồn dập, nhịp tim dần dần mất tốc độ, anh tiếp lời: “Không xảy ra tình trạng gì cả, cũng không có ai bị thương.”
Bỉ ổi làm sao, anh biết rõ mình nên nói gì nhưng lại cố ý không nói, cứ muốn thử thăm dò. Đúng như anh đoán, trước mặt cô, anh sẽ trở nên càng ngày càng hèn hạ.
Tiếng cười khúc khích của cô lọt vào tai khiến thần kinh Phó Thành căng lên đến độ sắp đứt phựt.
Chắc chắn cô đã nhìn thấu anh, cô sẽ nói gì đây?
“Ừ, dù nghe tin này không tồi,” Anh Hiền chậm rãi nói: “Nhưng Phó Thành à, vẫn chưa đúng đâu.”
Chẳng biết qua bao lâu, trong ống nghe truyền đến tiếng anh nỉ non: “Anh Hiền, anh rất nhớ em.”
Anh Hiền tươi cười, đôi mắt đen láy trở nên trìu mến: “Nhớ bao nhiêu nào?”
Giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên: “Rất nhớ.” Tiếp đó là một tiếng hít khí nặng nề và rất kiềm nén, không được tự nhiên cho lắm.
Phó Thành cố gắng nuốt xuống hai từ “Còn em”.
Anh Hiền bỗng dưng mềm lòng, trái tim cực kì chua xót. Cô nhẹ nhàng nói: “Em cũng rất nhớ anh.”
Phó Thành siết chặt điện thoại, giọng càng nhỏ hơn: “Nhớ bao nhiêu vậy?”
Anh Hiền nhíu mày, à? Biết cách ăn miếng trả miếng rồi hả?
“Rất nhớ, ngày nào cũng nhớ.” Cô ân cần dỗ dành: “Nên nếu anh nhớ em thì gửi tin nhắn cho em nhé, biết không?”
Phó Thành muốn trả lời, nhưng cổ họng của anh được lấp đầy bởi mật ngọt, chỉ có thể ậm ừ đáp lại.
Anh Hiền: “Thế thì, anh có thích em gửi hình cho anh không?”
Khó khăn lắm anh mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thích.”
Giọng anh căng thẳng khôn cùng. Nghe vậy, Anh Hiền thầm nảy sinh du͙ƈ vọиɠ xấu xa: “Ngắm rồi có cương không?”
Phó Thành nín thở, đôi mắt ánh lên tia sáng khó xác định: “Ừm.”
“Phó Thành, em muốn nghe anh nói.”
“... Ngắm xong anh cương lên.”
“Có thủ dâʍ không?”
Phó Thành cụp mắt, lông mi không khỏi run rẩy: “Ừm.” Lần này không cần cô hỏi, tự anh nói: “Có thủ dâʍ.”
Da đầu Anh Hiền tê rần, giọng điệu cũng hơi biến đổi: “Em vui lắm đó... Nhưng Phó Thành ơi, có phải anh cũng nên đáp lại em không?”
Phó Thành: “Em muốn ngắm gì?”
Một khi đã sử dụng từ “ngắm” này, chứng tỏ anh biết rồi, đúng không?
Anh Hiền không vạch trần anh, chỉ nói: “Anh biết mà.”
Đầu bên kia không đáp lời, cô bèn khoan thai tăng giá: “Em gửi nhiều cho anh vậy mà anh chẳng hồi âm lại được một cái, điều này làm em cảm thấy mình giống gái điếm không biết liêm sỉ vậy đó.”