Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 92




Một tháng sau Phó Thành mới mở chiếc điện thoại kia ra.

Quyết định sau cùng của lực lượng giữ gìn hòa bình là không rút lui, bọn họ mới chuyển tới một tháng, nơi đóng quân vừa xây xong, chuyển thêm lần nữa thì quá hao phí, hơn nữa cũng chưa thể xác định đội quân phản loạn kia có mấy người nhằm tới họ. Nhiệm vụ hàng đầu mà đội ngũ lính đánh thuê của Phó Thành nhận là nhiệm vụ tuần tra, tất cả mọi người chia thành ba tổ, thay phiên cho nhau trong 24h, lúc ngủ cũng không cởi giày, chỉ vì sợ bị đánh lén không kịp trở tay.

Tinh thần của mọi người đều rất căng thẳng, Phó Thành làm đội trưởng thì càng căng thẳng hơn.

Sáu tuần lễ đề phòng cao độ, từ đầu đến cuối không phát hiện nhân viên khả nghi nào mọi người mới dám thở, trên bàn ăn cũng xuất hiện một ít âm thanh đùa giỡn.

Phó Thành nhanh chóng ăn xong trở lại phòng mình, mở điện thoại vệ tinh ra lần nữa.

Điện thoại vẫn yên tĩnh như cũ.

Sáu tuần, bốn mươi mốt ngày, một cuộc điện thoại cô cũng không gọi.

Cảnh tượng ngày chia ly đó rõ ràng trước mắt, cô mấp máy môi, nói anh về sớm một chút… nếu đúng là vậy, tại sao sau khi rời đi lại không có chút động tĩnh nào?

Cô quay về rồi, trở về thế giới của mình là vứt bỏ anh thật sao?

Phó Thành vô thức cụp mắt, hàm dưới kéo căng, một luồng lửa giận dồn nén phun lên từ đáy lòng. Anh nhắm mắt lại, hô hấp nặng nề, cố gắng kìm nén cảm xúc, không muốn bản thân không quá khó nhìn.

Biết rõ là không nên chờ mong, nhưng anh vẫn lấy chiếc Iphone ở sâu trong ngăn kéo, do dự hồi lâu nhấn phím mở.

Màn hình bỗng nhiên sáng lên, sáng đến mức làm anh híp mắt lại.

Trải qua tìm kiếm dài dòng, trên góc phải rốt cuộc cũng xuất hiện một tín hiệu.

Trong lòng có một giọng nói bảo anh đừng như thế, rất thảm thương, đừng ấn mở khung chat với cô, nhưng ngón tay vẫn đè xuống, trong nhật ký trò chuyện chỉ có tin nhắn từ hai chữ “Phó Thành” của anh.

Trước khi chia tay, anh từng dùng chiếc điện thoại này gửi một tin nhắn cho cô, để báo số cho cô, cô vẫn chưa trả lời lại.

Có lẽ cô vốn không lưu lại.

Một phút, hai phút… thời gian trôi qua từng chút, Phó Thành cũng không biết mình đang chờ cái gì, màn hình tắt đi, anh lại bật lên, sau đó trở thành sự cố chấp, ngón cái máy móc bấm vào.

Ong ong.

Tiếng động yếu ớt đánh thức thần kinh tê liệt của anh.

Tiếp đó, như một công tắc được mở ra, điện thoại không ngừng run lên, từng khung hình bật lên, anh chưa kịp xem thì ảnh chụp đã bị tấm khác thay thế.

Tổng cộng có mười tấm, cuối cùng dừng lại trên một cái mông gần như lộ ra hoàn toàn.

Con ngươi Phó Thành đột ngột co rút, nháy mắt một cái, chạm màn hình để trở về vị trí bức ảnh đầu tiên.

Tấm thứ nhất là bờ môi, môi cô, anh vừa nhìn là biết ngay.

Khóe môi tô son hồng hơi giương lên, dường như tâm trạng không tệ, nhưng cũng không chắc lắm, cô có thói quen dùng nụ cười che giấu sự xấu xạ, dịu dịu dàng dàng đẩy người ta vào chỗ chết.

Tấm thứ hai là lỗ tai, ngoại trừ lỗ tai còn xuất hiện ngón tay, ngón tay tinh tế dừng tại tóc cô, toàn bộ phần tai đều lộ ra. Cô nghiêng đầu qua một bên, chỉ để anh thấy cái tai, không hơn không kém.

Tấm thứ ba là cằm, tấm thứ tư là xương quai xanh, tấm thứ năm, đến ngực. Ngón tay kéo cổ áo xuống, lộ ra bầu ngực no đầy không có áo ngực che đậy, cổ áo miễng cưỡng treo lên đầu vú, hơi lộ ra quầng vú như ẩn như hiện.

Hô hấp Phó Thành nặng nề đi, ánh mắt dừng lại ở nụ hồng kia khá lâu.

Ảnh về ngực không chỉ có một tấm, nhưng không tấm nào lộ hàng hoàn toàn, có khi mặc áo ngủ thật mỏng để thấp thoáng ẩn hiện, hoặc dùng ngón tay che đi đầu ti.

Sau đó là phần dưới ngực, bụng dưới, đùi. Mông cũng không chỉ có một tấm, từ đồ lót bình thường đến đồ lót được vén lên một góc, rồi quần lót chữ T.

Dây quần mỏng manh lọt vào khe mông, thùng rỗng kêu to.

Phó Thành nuốt nước miếng, con ngươi nhạt màu gắt gao tập trung vào bức ảnh cuối cùng rất lâu, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu, ẩn mặt vào trong bóng tối.

Vừa mới nhìn thấy ảnh chụp thì vui vẻ, niềm vui vẻ khó diễn tả bằng lời, nhưng nhìn xong, anh lại bắt đầu nghi ngờ.

Sao lại không nói chuyện với anh, sao chỉ có ảnh chụp cơ thể?

Thời gian gửi ảnh không đều, có ngày gửi liền ba tấm, rồi một tuần nữa mới có hai tấm.

Có phải cô nghĩ chỉ cần gửi hình là trêu chọc được anh, còn có chuyện khác thì hoàn toàn quên mất anh?

Phó Thành sa vào cảm giác căm ghét bản thân cùng cực, không nhận được tin nhắn thì không vui, nhận được rồi cũng không vui, mà cứ quái gở để ý những chuyện vụn vặt, căn bản không giống đàn ông, nhưng anh không nhịn được mà nghĩ: Cô xem anh là gì? Bạn trai ư?

Nghĩ tới đây, anh đột nhiên ý thức được một chuyện… cô chưa từng nói, cô chỉ nói cần anh, muốn anh ở bên mình, nhưng chưa từng nói anh là bạn trai cô.


Ngực trái nghẹn ngào kịch liệt, anh cứng đờ bên mép giường, chỉ cảm thấy khó thở.

Càng đáng buồn chính là, anh cứng rồi.

Không biết là từ tấm hình nào, vật nam tính sung huyết đã cứng ngắc, đũng quần nhô lên thật cao.

Phó Thành cầm điện thoại để lại trên giường, đưa tay che lên hai mắt, lẳng lặng chờ khoái cảm giảm đi. Anh càng chờ, đồ vật dưới hông càng cứng, ảnh chụp xem qua như khắc sâu vào não, không theo ý anh mà cứ phát lại trước mắt anh.

Hôm sau, không có ảnh chụp nào mới gửi đến.

Đợi đến đêm khuya, đã nằm lên giường nhưng lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nhắm mắt lại toàn là những bức ảnh của cô. Tinh lực dâng lên, Phó Thành xoay người xuống giường, bấm dãy số đã thuộc lòng kia.

Tiếng tút tút vang lên mười mấy lần, giọng nói của cô cuối cùng cũng truyền đến: “Alo?”

“Là anh.” Phó Thành đợi một lát mới nói, giọng nói khàn khàn kỳ quái.

“Anh là?”

Trái tim Phó Thành đột nhiên co rụt lại, như bị người ta mạnh mẽ đâm một đao.

Bên kia điện thoại đột nhiên yên tĩnh, ngay cả âm thanh hô hấp cũng không thấy, Anh Hiền ý thức được có lẽ bản thân đùa quá trớn, vội nói: “Đùa anh thôi, Phó Thành, em biết là anh.”

Anh Hiền điều chỉnh tư thế thoải mái, dùng giọng dịu dàng oán trách: “Ngược lại là anh đó, còn biết tìm em à, em còn tưởng anh quên em là ai rồi cơ.”

Phó Thành nghe thấy tiếng xoạt xoạt bên kia đầu điện thoại, tín hiệu không quá tốt, giọng nói của cô bị nhiễu, nghe vào càng chọc người hơn.

Phó Thành nheo mắt, hồi lâu mới nói: “Anh không hề.” Giọng nói có chút lạnh lẽo.

Sao lại thành anh phớt lờ cô rồi, rõ ràng là cô mà.

Anh Hiền khẽ nói: “Thế tại sao lâu như vậy mà giờ mới gọi em?”

Điện thoại yên tĩnh, Anh Hiền nằm xuống, kiên nhẫn nghe hô hấp trập trùng lên xuống của anh, giữa chừng còn ngừng lại mấy giây, dường như đang cố nhẫn nhịn.

Anh không nói lời nào, cô cũng không nói chuyện, chỉ có âm thanh tiếng điện quanh quẩn bên tai hai người.

Có đôi lời đã trằn trọc nơi khóe miệng nhưng lý trí lại bảo Phó Thành đừng nói, nhưng anh vẫn không đè nén được: “Em cũng không tìm anh.”

Anh Hiền nghe xong, giọng điệu ba phần giả vờ oán trách bảy phần thật lòng: “Phó Thành, là anh bảo em có việc gì thì gọi điện thoại vệ tinh, không phải nghĩa là không có gì thì đừng gọi sao? Sao em biết tình huống bên anh như thế nào được, ngộ nhỡ anh đang làm nhiệm vụ, em gọi lung tung làm anh bại lộ thì phải làm sao?”

Nếu như không nhớ anh, cô gửi nhiều ảnh cho anh như vậy làm gì, cô cũng không phải là diễn viên AV.

Phó Thành ngơ ngẩn, không ngờ sáu tuần lễ tự giày vò này là do mình tự suy diễn.

Lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi, nghẹn nửa ngày cũng chỉ bức bội một câu: “Không phải, Anh Hiền, anh không hề bảo em ít gọi điện thoại.”

Anh Hiền nghe hơi thở rối loạn cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm nhìn như lạnh lùng nhưng thực tế lại luống cuống của anh, cô nguôi giận không ít, nhưng vẫn tiếp tục ép hỏi: “Được, chúng ta không nói chuyện điện thoại nữa, nói về tin nhắn đi, sao anh không trả lời tin nào?”

Một chiêu chiếu tướng này khiến Phó Thành nghẹn lời.