Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 94




“Ừm..” Anh Hiền bấm mở loa ngoài, sau đó đặt điện thoại lên bụng mình, để ống nghe nhắm vào giữa hai chân. Ngón tay đẩy hai cánh hoa ướt át ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về miệng huyệt, tạo ra tiếng vang cho anh nghe.

“Anh có nghe thấy không? Tất cả đều vì anh đấy…”

Phó Thành đầu ong ong như muốn nổ tung, mọi thứ xung quanh đều biến mất, thế giới chỉ còn lại tiếng nước ở đầu dây bên kia.

Ngón tay thô ráp nặng nề xoa xoa đầu khấc, anh không khỏi thở gấp: “Anh Hiền, nhét vào đi.”

Anh Hiền nghe thấy da đầu tê dại, đầu ngón tay chọc mở miệng huyệt, từng chút từng chút mở rộng bản thân.

“A…” Cô lớn tiếng rên rỉ, ngón tay tự rút ra nhét vào, “Phó Thành, Phó Thành…Anh đang ‘tự sướng’ sao?”

“Ừm.” Phó Thành tăng tốc độ trên tay, cố gắng nhớ lại mùi vị làm cô như thế vào, lý trí hoàn toàn bị dục vọng đánh bại, “Anh Hiền, em nhét vào mấy ngón tay?”

Chỉ bị anh hỏi như vậy đã khiến cô ngứa ngáy muốn chết: “Hai ngón.”

“Nhét thêm một ngón nữa đi.” Tay của Phó Thành càng ngày càng nhanh, bàn tay siết chặt đầu khấc đến biến dạng.

Anh Hiền thút thít từ chối: “Ha… không được… nhét vào không nổi nữa…” Ngoài miệng thì nói như vậy, ngón tay thứ ba đã di chuyển đến miệng huyệt, đầu ngón tay cọ quanh nước xuân, chỉ chờ anh mở miệng.

Phó Thành dĩ nhiên đã không còn điểm dừng, yết hầu cuồn cuộn, khàn giọng nói: “Ừm, Anh Hiền, nhét thêm một ngón nữa vào, nhét vào cho anh nghe.”

Anh Hiền nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý hưởng thụ khoái cảm đang dâng trào dưới thân mình, lòng bàn tay dính đầy nước xuân nhớp nháp, ngón áp út chạm vào cánh hoa không có khẽ hở, dùng sức ép vào thật mạnh.

Thân thể cứng đơ cuộn tròn lại, hai chân không ngừng run rẩy, nước xuân không ngừng tuôn ra dọc theo hai đùi chảy xuống dưới.

Sau khi nhét hết vào, cô lại bắt đầu rút ra nhét vào, lần này tiếng nước thậm chí còn lớn hơn. Hành lang chật hẹp dần được mở ra, nhưng Anh Hiền đang khao khát thứ gì đó thô ráp và cứng hơn, rên rỉ như mê sảng: “Phó Thành… bên trong ngứa quá… nhanh lên…”

Trong đầu Phó Thành hiện ra vẻ mặt ửng đỏ và tiếng rên rỉ bất lực của cô, anh cũng bắt đầu xuất thần, cảm thấy mình thật sự đang làm tình với cô, huyệt nhỏ bị ma sát đến đỏ ửng, cắn chặt lấy vật cứng rắn không buông, vừa đút vào thì lập tức ứa nước. Mồ hôi chảy dài trên mi, cổ họng anh như muốn bốc khói: “Anh Hiền, em có thoải mái không?”

Trong ống nghe Phó Thành đang thở hổn hển, giọng nói anh bắt đầu run lên, có thể tưởng tượng được anh đã dùng bao nhiêu sức lực để ‘an ủi’.

Hẳn là rất thô lỗ, Anh Hiền nghĩ, anh luôn tỏ ra nghiêm khắc với bản thân nhưng lại chẳng có chút kỹ năng nào. Gậy thịt thô và dài đang run rẩy xuất tinh trước mặt cô, càng nghĩ càng đói khát, Anh Hiền liên tục nuốt mấy ngụm nước bọt, cảm thấy trống rỗng nên cô đành mút ngón trỏ của bàn tay còn lại.

Tiếng mút vang lên rất to, xộc thẳng vào thái dương của Phó Thành, sau đó hoá thành dòng điện chảy xuống dưới, đánh thẳng vào háng anh.

Cảm giác giống như cô đang liếm của anh vậy.

“A ha… Phó Thành… em sắp tới rồi…” Anh Hiền thở gấp, tiếng rên rỉ đứt quãng lúc cao lúc thấp, mê mẩn khiến yết hầu của Phó Thành không ngừng trượt lên trượt xuống, ngón tay gắt gao siết chặt đầu khấc, cảm giác đau nhiều hơn sướng, nhưng anh không quan tâm, ngón tay thô ráp ép chặt mã mắt, chỉ muốn giữ lại tiết tấu giống như cô.

Anh Hiền xoa hai chân vào nhau, hoàn toàn đem ngón tay mình tưởng tượng thành ngón tay anh, càng đút càng nhanh, càng móc càng nặng, giơ mông lên cao nghênh đón.

“A..ha..ưm.”

Nghe tiếng thét chói tai của cô, Phó Thành cũng nhắm chặt hai mắt, ngón cái dùng sức ấn một cái, rùng mình bắn ra.

Hai đầu điện thoại, hai người đều thở dốc.

Rất lâu sau, Phó Thành nhẹ giọng hỏi thăm: “Anh Hiền?”

“Em vẫn còn ở đó chứ?

“Ừm.” Anh Hiền nhắm mắt trả lời, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, “Em muốn xem.”

Nghe thấy hơi thở bên kia ngưng trệ, cô nói tiếp: “Em gửi cho anh nhiều ảnh như vậy. Nhưng không có tấm nào như tấm này.”

Như thế biết anh đang nghĩ gì, Anh Hiền nói với giọng nũng nịu: “Phó Thành, có thể cho em xem được không?”

Phó Thành siết chặt bàn tay, cúi đầu nhìn một đống hỗn loạn dưới hai chân mình, mí mắt anh giật giật.

Cô biết nếu cô hỏi với giọng điệu như vậy, anh không có khả năng từ chối mình.

Anh không lên tiếng, Anh Hiền kiên nhẫn chờ đợi.

Mấy phút sau, điện thoại di động lần nữa rung lên. Vật nam tính sau khi xuất tinh xuất hiện trước mắt Anh Hiền, nó vẫn còn đang cương cứng, đầu khấc là một màu đỏ tím đến nghẹt thở, tinh dịch trắng đục đặc quánh chảy khắp nơi, làm phần lông dính bết lại với nhau, cực kỳ phóng đãng. Anh Hiền dường như có thể ngửi thấy mùi đó.

Cô nghĩ mình có lẽ điên rồi, cho nên mới chụp tấm hình giữa hai chân cô và gửi nó đi: “Có qua có lại.”

“Cái gì?”

Phó Thành lúc đầu không hiểu ý cô là gì, hỏi cô thì cô cũng không nói. Tín hiệu không tốt, phải vài phút sau mới nhận được tin nhắn, mở ra thì đồng tử co rút lại chua xót.

Dưới ánh đèn, da thịt đỏ tươi bị nước xuân thấm đẫm trong suốt, viên thịt hơi sưng lên, huyệt nhỏ bị tàn phá chưa khép lại được, miệng mở rộng để lộ ra vách thịt mỏng manh.

Phó Thành nhìn chằm chằm vào màn hình đến khát khô cả cổ: “Anh Hiền, em…con gái không được chụp loại ảnh này.”

“Vậy anh đừng nhìn.” Giọng nói của cô mang theo sự ngọt ngào của cơn cực khoái.

Làm sao có thể không nhìn.

Anh đột nhiên im lặng.

Anh Hiền nhếch môi: “Đội trưởng Phó, không được lưu về nha.”

Ngón tay cái của Phó Thành đang bồi hồi định ấn lưu về, nghe cô nói như vậy, anh lập tức cứng đờ.

“Không phải là ấn lưu rồi chứ?” Cô chậc một tiếng.

Âm thanh kia giống như đốm lửa đâm vào màng nhĩ của Phó Thành, máu dồn lên thái dương và nóng đến mức đau đớn. Sau một hồi do dự, ngón tay cuối cùng cũng rơi xuống nhấp vào nút “Lưu”.

Im lặng vạch trần hành vi xấu xa của anh, ý cười của Anh Hiền càng đậm hơn, miệng lại nói: “Anh xoá nó rồi phải không?”

Phó Thành cụp mắt và nhẹ nhàng thở ra.

Anh cứ im lặng như vậy, không nói lời nào cũng không cúp điện thoại.

Anh Hiền liếc mắt nhìn màn hình, nhàn nhạt nói: “Đến lúc phải rời giường rồi.”

Phó Thành nhanh chóng tính chênh lệch múi giờ, biết bây giờ Kinh Châu đã là bảy giờ sáng, mà cô nhất định phải đi tắm.

Phó Thành: “Ừm.”

Anh Hiền đợi nửa phút sau nhưng vẫn còn nghe thấy hơi thở của anh.

“Phó Thành.”

“Ừm?”

“Cúp điện thoại.”

“Ừm.”

Tiếng thở vẫn còn đó.

Anh Hiền thở dài: “Anh không cúp làm sao em đi được.” Cô xem như đã biết các hôn quân cổ đại không vào triều sớm là vì chuyện gì rồi.

Giọng điệu bất lực ẩn chứa sự dịu dàng.

Ở bên kia địa cầu, Phó Thành cuối cùng cũng nở nụ cười: “Ngày mốt cũng vào khoảng thời gian này, anh gọi điện cho em nhé?”

“Được.”