Sau khi kíƈɦ ŧìиɦ qua đi, Anh Hiền muốn về chung cư của mình để thay quần áo, Phó Thành lái xe đưa cô đi.
Hai người đều chưa tắm, trên người vẫn còn sót lại một chút hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ, khoang xe kín mít, không khí dần dần trở nên mờ ám.
Anh Hiền nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì, một đường yên tĩnh.
Ánh sáng của đèn đường chiếu vào mặt cô, phản chiếu một quầng thâm nhàn nhạt. Cô đã rửa sạch lớp trang điểm, để lộ màu môi tự nhiên, da mặt càng trắng thì màu xanh đen dưới mí mắt lại càng nổi bật.
Đi được nửa đường, điện thoại của Phó Thành rung lên, anh nghe xong vài câu, sắc mặt bỗng dưng nghiêm trọng.
Điện thoại di động của anh không kết nối Bluetooth, bởi vậy Anh Hiền cũng không biết đầu dây bên kia điện thoại nói gì, chỉ là thông qua phản ứng của anh để phán đoán thì nhất định không phải chuyện nhỏ.
Cuộc nói chuyện điện thoại nhanh chóng kết thúc, Phó Thành nói với cô: “Tiểu Chi xảy ra chút chuyện, cần tôi đi qua ký tên.”
Anh Hiền lập tức gật đầu: “Vậy chúng ta tới viện điều dưỡng trước.”
Hai chữ chúng ta đã làm khuấy động cảm xúc trong lòng Phó Thành, nhưng bây giờ anh không có nhiều tâm tư để suy nghĩ.
Thực hiện một cú quay đầu xe xong, anh nhanh chóng nhấn ga hết cỡ.
Lúc hai người đến viện điều dưỡng thì có hai y tá đang đứng ở cửa nhìn dáo dác, trong đó có một người lớn tuổi hơn một chút vừa nhìn thấy anh thì lập tức đưa bản ký kết lên.
“Anh Phó, tình huống khẩn cấp, sau khi gọi điện thoại cho anh xong chúng tôi trực tiếp đi tìm lãnh đạo bệnh viện xin chỉ thị phẫu thuật, hiện tại đã bắt đầu.”
Anh thường xuyên đến đây, ngoại hình lại nổi bật, trong viện không ít người đều biết anh là anh trai của cô gái người thực vật xinh đẹp kia.
“Tôi hiểu, cảm ơn.”
Bản ký kết không chỉ có một phần, mà còn bao gồm giấy uỷ quyền, giấy đồng ý tự trả tiền và rất nhiều nội dung khác. Phó Thành vội vàng nhìn một vòng rồi đi thẳng xuống phần dưới kí tên. Lúc lật đến một trang cuối cùng, động tác đặt bút thoáng dừng lại.
Anh Hiền chăm chú nhìn, phát hiện trên tờ giấy trắng có dòng chữ: thông báo bệnh tình nguy kịch.
“Người nhà đi theo tôi.” Ký tên xong, y tá dẫn bọn họ đi vào trong, càng đi càng nhanh, giống như là chạy chậm.
Thang máy cần phải chờ, Phó Thành trực tiếp đẩy cửa cầu thang ra, bước từng bước lên lầu ba.
Anh Hiền vô thức chạy theo hai bước, bỗng nhiên dừng lại, cứ như vậy đứng ở giữa hành lang, nhìn bóng lưng Phó Thành dần dần đi xa, cuối cùng biến mất ở góc cầu thang.
Y tá chú ý tới cô bị tụt lại phía sau, lại nhìn đôi giày cao gót của cô một chút, quay trở lại nói, “Chúng ta đợi chuyến thang máy sau rồi đi lên.”
Phó Chi chuyển viện nhập viện đều do Kha Nhuỵ xử lý, bởi vậy đây là lần đầu tiên y tá nhìn thấy Anh Hiền, cho rằng cô cũng là người nhà của Phó Chi.
Anh Hiền lắc đầu, hai chân không nhúc nhích.
Y tá cho rằng cô sợ hãi đến choáng váng, đang muốn an ủi thêm vài câu thì nghe cô nói: “Tôi không phải người nhà.”
Anh Hiền hỏi: “Phẫu thuật có bao nhiêu phần trăm thành công?”
Trên mặt y tá lộ vẻ khó xử: “Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân cho người không phải là người nhà.”
Anh Hiền nhẹ nhàng gật đầu, không làm khó y tá.
Y tá nói: “Cô không phải người nhà cũng có thể chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.”
Anh Hiền do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, tôi không đi lên.”
Một lần nữa nhìn vào cánh cửa cầu thang đã đóng lại, cô quay người lại và đi ra ngoài.
Anh Hiền chưa từng cầu thần bái Phật, nhưng cô tin tưởng mọi chuyện có bảy phần là do con người tạo ra, ba phần là do trời định, hơn nữa những chuyện trời định rồi thì thường vượt khỏi phạm vi năng lực của con người.
Đầu tiên là Anh Thận vạch trần cô, sau đó Anh Tề gặp chuyện không may, Thẩm Đông Dương đề nghị kết hôn. Hiện tại, mối quan hệ ban đầu giữa cô và anh cũng sắp bị chặt đứt —— Nếu Phó Chi chết, bọn họ sẽ không còn liên quan gì nữa.
Từng chuyện từng chuyện một, trùng hợp là toàn bộ lại đến cùng một lúc.
Thật ra lúc bị Anh Thận vạch trần, cô đã nghĩ ra cô nên làm gì. Chỉ là Tưởng Chấn bị trúng gió đột quỵ lại cho cô thêm một lý do để trì hoãn. Không nghe điện thoại của anh, cũng là đang trốn tránh. Sau đó nữa, Thẩm Đông Dương cũng đến “giúp” cô hạ quyết tâm.
Trong khoảnh khắc đi ra khỏi bệnh viện ấy, sự mệt mỏi làm suy yếu lý trí, cô lại một lần nữa để cho bản thân mình mềm yếu, trốn tránh đến bây giờ.
Nhưng mà bất kể có trốn như thế nào, chung quy cũng vẫn phải đối mặt.
Bên ngoài phòng bệnh, Phó Thành lo lắng chờ đợi. Ngay từ ngày Phó Chi nhập viện bác sĩ đã uyển chuyển nhắc nhở anh, gần một nửa số người bị chấn thương và là người thực vật sẽ qua đời trong năm đầu tiên vì đủ loại biến chứng, suy tạng. Anh cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Thế nhưng đến thời khắc chuyện này thật sự xảy ra, Phó Thành mới phát hiện anh hoàn toàn không thể thản nhiên được như những gì anh từng nghĩ.
Trong lúc hoảng hốt, anh dường như ý thức được gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa thang máy.
Hai cánh cửa bằng kim loại đóng chặt, phản chiếu ra những ánh sáng yếu ớt.
Trong hành lang dài chỉ có một mình anh.
Xe còn dừng ở cổng viện điều dưỡng, Anh Hiền ngồi lên vị trí lái, về chung cư tắm rửa thay quần áo trước, sau đó đến công ty.
Thiếu ngủ trầm trọng khiến cô đau đầu khó chịu, Anh Hiền uống thêm hai viên thuốc giảm đau.
Kha Nhụy thấy sắc mặt cô không tốt bèn đề nghị: “Sếp, mấy việc này cũng không cần gấp, ngày mai lại họp cũng được.”
Anh Hiền lắc đầu: “Gọi mọi người tới phòng họp, 10 phút nữa tôi sẽ qua đó.”
Kha Nhuỵ biết tính cách của cô nên cũng không khuyên nữa. Đang muốn mở cửa rời đi thì nghe thấy giọng nữ sau lưng nói: “Kha Nhuỵ, cô đi xử lý thủ tục nghỉ việc của Phó Thành giùm tôi.”
Kha Nhuỵ thầm giật mình, quay người hỏi: “Được, chừng nào thì bắt đầu có hiệu lực?”