Năm giờ sáng, dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, Anh Hiền từ từ tỉnh lại, một nửa người tê mỏi, mặt cũng tê dại.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, sắc trời bên ngoài cửa sổ vẫn tối đen.
Sau khi thích ứng với bóng tối, cô bắt được tiết tấu phập phồng trong lồng ngực Phó Thành.
Hô hấp của anh rất nhẹ, lòng bàn tay nóng hơn lúc tỉnh táo, giống như một cái lò sưởi ấp nóng bàn tay cô.
Hệ thống sưởi trong phòng đầy đủ, Anh Hiền có chút đổ mồ hôi, cổ áo khá cao, vì thế cởi bỏ hai nút áo, kéo cổ áo ra thông khí. Không khí không lạnh, nhưng cô quá nóng, ngay lập tức nổi da gà.
“Cẩn thận cảm lạnh.” Phó Thành đột nhiên mở miệng, giọng nói mang theo chút khàn khàn đặc trưng lúc mới tỉnh ngủ.
Anh Hiền xoay người, nhìn anh nói: “Nóng quá.” Giọng của cô cũng hơi khàn.
Nửa má trái của cô có hai vết đỏ, hẳn là bị nếp gấp quần của anh đè lên, nhìn qua có chút buồn cười.
Ánh mắt Phó Thành mềm nhũn, ngón cái vuốt ve hỏi: “Có đau không?”
Anh Hiền thẳng thắn nói: “Không biết, đã tê rần rồi.”
Nhìn nhau một lúc, họ bắt đầu hôn nhau.
Là Anh Hiền hành động trước, nhưng cô vừa chống người lên, anh đã kéo cô lên đùi, giúp cô với đến môi mình.
Hai người đều không quá tỉnh táo, nụ hôn cũng chậm chạp, cánh môi cọ xát một hai phút rồi phần lưỡi mới chạm nhau.
Cô nóng như lửa, bộ ngực không ngừng đè ép lồng ngực anh. Phó Thành rất nhanh cũng đổ mồ hôi, chỉ cảm thấy trong không khí đều là mùi vị của cô.
Ẩm ướt, dính bết, không còn là mùi nước hoa đầy khoảng cách mà là hương vị cơ thể ấm áp.
Thừa dịp cô ngửa đầu hô hấp, Phó Thành liếm động mạch cổ ướt đẫm mồ hôi của cô.
Anh Hiền tinh tế rêи ɾỉ, ôm chặt gáy anh, thở dốc thúc giục: “Còn muốn nữa.”
Anh đang khắc chế, nghe cô nói như vậy thì lập tức ngậm một mảng thịt nhỏ rồi dùng sức mút, giống như muốn hút khô máu của cô.
Hô hấp của Anh Hiền càng rối loạn, tay dò xuống phía dưới cởϊ qυầи anh, sờ đến thứ nóng hổi cứng rắn thì nắm lấy đặt vào giữa hai chân mình.
“Phó Thành, ưm… giúp tôi một tay.”
Cô của hôm nay dường như cực kỳ vội vàng, Phó Thành không kịp suy nghĩ, lý trí đã bị tiếng rêи ɾỉ liên tiếp của cô đánh tan.
Anh vừa mút xương quai xanh của cô, vừa đưa tay vào áo sơ mi của cô, mò mẫm cởi nút áσ ɭóŧ ra.
“Không phải nơi này, là bên trong…ha!”
Núʍ ѵú đỏ tươi bị anh ngậm vào trong miệng, trực tiếp liếʍ ʍúŧ một cách mãnh liệt nhất.
Liếm đến khi cô cứng lại, tưa lưỡi đè núʍ ѵú ấn xuống phía dưới, ấn nhũ thịt đã hơi cứng rắn kia vào trong, sau đó lại hút ra, đầu lưỡi quét qua quét lại.
“Hưm… Đừng dùng sức như vậy, ha… Tôi không chịu được…” Anh Hiền xoay người muốn trốn, thế nhưng bầu ngực đã bị người ta nắm trong tay, càng lộn xộn thì lại càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đến cuối cùng cô cũng không thể nói rõ là mình thật sự muốn trốn hay là đang phối hợp với anh.
Trước ngực cô đầy mồ hôi, giống như bị anh nặn ra nước. Du͙ƈ vọиɠ thúc giục, Phó Thành không nhịn được hỏi: “Vì sao không nghe điện thoại?”
Anh Hiền giật mình, cúi đầu nhìn lông mày đen nhánh của anh.
Còn tưởng rằng anh thật sự ngoan như vậy, không hỏi bất cứ thứ gì.
Cô nghiêng đầu, hôn lên khóe mắt và tai anh, dịu dàng nói: “Trong phòng bệnh không tiện nghe điện thoại.”
Vừa nói ra Phó Thành đã lập tức hối hận, nghe cô giải thích lại càng ảo não hơn. Cánh mũi phát ra hơi thở ấm nóng, đầu lưỡi càng ra sức liếʍ ʍúŧ núʍ ѵú cô.
“Thật thoải mái. Thật tuyệt vời ha…” Bên tai anh vang lên một tiếng ngọt ngào quyến rũ.
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, lấy mồ hôi làm chất bôi trơn, tuốt lên tuốt xuống gậy thịt đã cứng rắn. Không hề có kỹ xảo gì đặc biệt, nhưng đủ làm Phó Thành thần hồn điên đảo, đầu khấc ngóc lên liên tục nhảy loạn.