Editor: Limoncello
Tháng sáu, Linia.
Anh Hiền và Kha Nhụy, cùng phiên dịch viên Từ Lượng ngồi trên một khoang máy bay phổ thông dân dụng đến sân bay quốc tế Linia.
Cách bậc thang máy bay không xa có chiếc xe jeep bọc giáp, hai quân nhân cầm súng đứng canh ở một bên.
Ở đây ít khi gặp gương mặt của người Đông Á, bởi vậy Anh Hiền và Kha Nhụy vừa xuất hiện thì lập tức thu hút sự chú ý của hai người, làm động tác tay với cả hai từ phía xa.
Linia ở Tây Phi, tháng sáu là mùa mưa, vừa ra khỏi cabin, không khí nóng ẩm phả vào mặt, Anh Hiền chỉ cảm thấy lỗ mũi của mình như bị một miếng khăn lông ướt bịt lại, không thể nào thở cho đã.
Cô tiến lên, xác nhận thân phận nhờ Từ Lượng phiên dịch. Thái độ của quân nhân lạnh nhạt, cũng không thả lỏng cảnh giác vì cô là phụ nữ.
Trên xe có tài xế, hai người cầm súng phụ trách bảo vệ bọn họ ở ghế sau, nói đúng hơn là trông coi.
Mấy tháng trước, quân phản loạn của Linia chính thức tuyên chiến với người đứng đầu quân đội và chính phủ là tướng Saluo, hai phía cũng đã bùng nổ vài cuộc xung đột nhỏ ở vùng sát biên giới.
Không biết là vì kiếm tiếp ứng quân sự hay trốn đi nước ngoài, sĩ quan cấp cap Saluo bán một phần tài sản đi, trong đó còn có một mỏ dầu nhỏ.
Nửa năm qua, phần lớn thời gian Trần Phong đều ở trong nước, sau khi cân nhắc, cô mới quyết định nắm lấy hạng mục thay mới thiết bị của trạm xăng dầu, làm cơ hội để đánh vào thị trường trong nước lần nữa. Trần Phong cắm rễ ở Singapore nhiều năm, có nhiều tài nguyên, tuyến đường, có thuyền, thậm chí là cổ phần của nhà máy lọc dầu, chỉ không có mỏ dầu. Mà quốc gia quy định, muốn có tư cách kinh doanh dầu mỏ tư nhân thì công ty phải có mỏ dầu riêng.
Chuyến này Anh Hiền cũng đến vì mỏ dầu của Saluo.
Cô lấy cớ đến Châu Âu khảo sát, đi nhờ máy bay của Tưởng thị đến sân bay Frankfort, nhiều lần trắc trở mới đổi máy bay thành Linia.
Cô và tướng Saluo đã thỏa thuận giá cả, lần này đến để ký hợp đồng.
Trước tiên bọn họ đã thuê một đội an ninh chờ ở sân bay trước rồi, không ngờ tướng Saluo lại cử người đến sân bay đón.
Kha Nhụy như rơi vào đại dịch, muốn dùng bộ đàm báo cho nhóm an ninh đuổi theo thì bị vệ sĩ nghiêm nghị chặn lại.
Anh Hiền vẫn còn thản nhiên, lắc đầu với cô ấy. Thứ tướng Saluo muốn là tiền, nội chiến chạm một phát là nổ ngay, ông ta đã gấp không chờ nổi, thay vì trói cô lại thì không bằng bán mỏ dầu lấy tiền nhanh.
Huống chi sản lượng hàng năm của mỏ dầu này vào thời kỳ cao điểm cũng chỉ có 23%, trừ cô ra thì không ai mua cả.
Vệ sĩ đưa bọn họ đến nơi ở của tướng, giống với dự tính của Anh Hiền, tướng Saluo không hề có ác ý, chặn người ở sân bay cũng vì xuất phát từ việc cân nhắc an toàn. Ông ta rất lịch sự xin lỗi cô rồi mời ba người cùng ăn trưa.
Tiếng Anh của ông ta không tệ, không cần phiên dịch cũng có thể trò chuyện, biết Anh Hiền học đại học ở nước Mỹ thì cũng kể với cô những gì mình trải qua thời còn trẻ khi bị lưu vong ở Mỹ.
Saluo là một kẻ độc tài 100%, quá trình lên chức nhuốm đầy máu. Nhưng sau khi ông ta lên chức thì tích cực trừng trị tội phạm, phát triển kinh tế. Những thứ đúng sai trong đó, Anh Hiền tự biết mình không có quyền phán xét.
Qua bữa trưa, cuối cùng cũng vào vấn đề chính, ông ấy lấy một bản hợp đồng tiếng Anh cho Anh Hiền xem, nội dung khớp với bản qua máy lúc trước.
Nghĩ đến việc hôm nay không có mặt luật sư, trước tiên Anh Hiền cất hồ sơ qua một bên, đang so sánh từng câu từng chữ trong trí nhớ.
Ông ta chần chờ mất kiên nhẫn, đốt xì gà hỏi: “Cô Tưởng, người Trung Quốc đều cẩn thận giống như cô sao?”
Anh Hiền nói: “Bọn tôi có câu ‘đi thuyền xa phải phòng rủi ro’, tôi không có kiến thức rộng rãi hay con mắt nhìn người tốt như ngài Saluo, chỉ có thể dùng sự cẩn thận gấp mấy lần để bù đắp phần kinh nghiệm bị thiếu sót.”
Ông ta dùng tiếng địa phương nói câu gì đó, mắt Từ Lượng lóe lên, không hề phiên dịch. Anh Hiền cười cười, cũng không yêu cầu anh ấy dịch.
Sau khi chắc chắn không có sai sót gì mới bắt đầu quy trình ký hợp đồng. Thời kỳ đặc thù nên rút bỏ hết đi, Kha Nhụy phụ trách ghi hình chụp ảnh.
Anh Hiền lấy công văn hợp đồng, Saluo lấy tiền, hai bên tạm biệt hữu nghị, vệ sĩ đưa ba người xuống lầu, gọi tài xế đưa bọn họ đến khách sạn sứ quán nghỉ chân, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi. Ngay vào lúc bọn họ ngồi lên xe, đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, xe bị một sức mạnh đâm cho lảo đảo.
Trán của Anh Hiền đập một cái thật mạnh lên lưng ghế, còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì nghe thấy âm thanh hét toáng đầy kích động của tài xế, vệ sĩ cũng la hét, vừa gào vừa múa tay.
Trong ba người chỉ có Từ Lượng hiểu tiếng địa phương, sắc mặt cũng trắng như tờ giấy, hoảng sợ nói: “Lựu đạn! Là lựu đạn, quân phản loạn tấn công rồi!”