Lúc trời sập tối, Thẩm Đông Dương đến phòng bệnh thăm Tưởng Chấn đang hôn mê, sau khi nói chuyện vài câu với Trần Phong thì đưa Anh Hiền ra ngoài ăn cơm.
Đây là lần gặp đầu tiên của hai người kể từ lúc tạm biệt nhau ở khách sạn Bulgari.
Trước khi đến đây, Anh Hiền còn lo rằng anh ta sẽ nhắc lại chuyện cô gái canh đuôi bò, kết quả Thẩm Đông Dương không nhắc tới một chữ, có thể thấy anh ta “xử lý” không được tốt lắm.
Nhưng đối với cô lại là rất tốt.
Anh Hiền đang suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, Thẩm Đông Dương đã giải vây cho cô: “Tôi nghe nói bởi vì quá thân thiết với dì Lục, nên Anh Tề cũng bị nhắm vào rồi.”
Chuyện đã đồn đến tai Tưởng Chấn thì chắc chắn nhà họ Thẩm còn nhận được tin sớm hơn, thế nhưng bọn họ chọn cách ngồi im quan sát.
Không có gì đáng để phàn nàn, chưa thừa cơ hãm hại đã là tốt bụng lắm rồi.
Anh Hiền bình tĩnh hỏi: “Còn có chỗ để hành động không?”
Thẩm Đông Dương cầm lấy ấm trà bằng gang, nghiêng người rót trà cho cô, đầy tám phần, không nhiều cũng không ít.
Anh ta nói: “Khá phiền phức đấy.”
Mùi hương nồng đậm của trà xộc thẳng vào mũi, Anh Hiền uống một ngụm, nhẫn nại chờ đợi.
Thẩm Đông Dương nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Anh Hiền, chắc em cũng hiểu là ông cụ không thích tôi tham gia vào những chuyện này. Nói một cách nghiêm khắc, tôi và Anh Tề không có bất cứ quan hệ gì. Chắc em cũng hiểu rõ tình hình hiện tại là như thế nào, tôi không nhất thiết phải vì người ngoài mà liên lụy bản thân.”
Trong lòng Anh Hiền lộp bộp một tiếng.
Lời nặng nề đã nói xong, Thẩm Đông Dương nhẹ nhàng thở dài: “Đừng nhìn tôi như vậy, Anh Hiền, tôi cũng có chỗ khó nói.”
Anh Hiền thu lại ánh nhìn: “Tôi biết, anh đã giúp tôi rất nhiều. Chuyện lúc trước của Anh Tề, còn có lần tai nạn giao thông của tôi, bây giờ anh không giúp được cũng là chuyện dễ hiểu.”
Cô nói như vậy làm cho Thẩm Đông Dương dễ thở hơn nhiều. Mọi việc đúng là do anh ta tự nguyện giúp đỡ, cô chưa từng ép anh ta, nhưng anh ta hi vọng cô có thể cảm kích, không ai thích làm người coi tiền như rác.
Sau khi thức ăn lên đủ, anh ta chủ động gắp cho cô một củ từ, không nhanh không chậm nói: “Hai ngày qua chắc là em không ăn uống ngon lành gì, củ từ tốt cho dạ dày, ăn một củ để lót dạ trước.”
Anh Hiền không thích củ từ, nhưng cô vẫn gắp lên cho vào miệng.
Bản thân Thẩm Đông Dương cũng ăn một củ, sau đó nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ xem xét thử.”
Anh Hiền vừa muốn cảm ơn, lại nghe thấy anh ta nói: “Năm sau là năm tốt, em thấy thế nào? Chúng ta đính hôn lâu như vậy rồi, kéo dài thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, cũng đỡ về sau ông cụ cứ lôi chuyện không phải người một nhà ra nói.”
Anh Hiền không trả lời ngay, nhưng bởi vì cô đang nhai thức ăn, cho nên im lặng cũng xem như hợp lý.
Thẩm Đông Dương buông đũa xuống nhìn cô.
Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Anh Hiền đón lấy ánh mắt của anh ta, cười nói: “Thời gian có chút gấp gáp, chắc chỉ có thể đặt được sân vào nửa cuối năm sau. Anh có ý tưởng gì không, khách sạn? Hay bãi cỏ?”
Thẩm Đông Dương đánh giá cô, thả lỏng cơ thể dựa vào lưng ghế, cũng cong môi cười: “Em quyết định đi, dựa theo những gì em thích để làm là được, cô dâu xinh đẹp quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Sau bữa cơm, Anh Hiền tiếp tục quay về phòng để chăm sóc Tưởng Chấn.
Trần Sinh đưa sơ yếu lý lịch của năm nhân viên y tá chuyên nghiệp đến, Anh Hiền xem sơ qua, chọn ra hai người từ trong số đó.
Tuổi tác của Trần Phong cũng đã lớn, không thể thức đêm giống như cô, bà ấy sang phòng bên cạnh ngủ trước, để lại hai người Anh Hiền và Anh Thận trong phòng bệnh.
Anh Hiền nói: “Anh Thận, cậu về nghỉ ngơi đi, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện học hành.”
Anh Thận lắc đầu: “Em đã xin nhà trường cho nghỉ rồi, nghỉ một tuần.”
Không biết từ bao giờ mà tuyết đã rơi bên ngoài cửa sổ, Anh Hiền im lặng nhìn một chút, đứng dậy nói: “Đi uống với tôi một ly cà phê.”
Bên ngoài phòng bệnh, Anh Hiền ngồi trên ghế dài, nhìn chất lỏng đang bốc khói trắng trong tay, bỗng nhiên nói: “Anh Thận, từ nhỏ đến lớn cậu còn giống em trai ruột của tôi hơn là Anh Tề.”
Anh Thận cúi đầu thổi cà phê, không nhìn rõ được sắc mặt, giọng nói ngược lại vô cùng bình tĩnh: “Sao tự nhiên chị ba lại nói như vậy, em cũng luôn xem chị là chị mà.”
Anh Hiền không nói thêm gì nữa, cuộc trò chuyện cứ như thế mà kết thúc, cô chỉ xem như bản thân nghĩ quá nhiều.
Thùng rác ở đầu bên kia của hành lang, uống cà phê xong, Anh Hiền đứng dậy đi vứt cốc giấy, Anh Thận đưa tay lấy cốc của cô: “Để em đi cho.”
Ngón tay suýt chút nữa chạm vào tay cô, bị cô nhanh chóng tránh đi.
“Cảm ơn.” Anh Hiền nói lời cảm ơn, chủ động đưa cốc giấy cho cậu ta.