Khóa Tơ Ngỗng - Chương 68 - Chương 69
Hai người đến bệnh viện sớm hơn Tưởng Anh Kiến, trong cả một tầng của bệnh viện chỉ có người nhà họ Tưởng.
Anh Tề ngồi một mình trên băng ghế dài, hai vai sụp xuống nên không thể nhìn rõ sắc mặt, một chân run rẩy giống như một chú chó trong nhà có tang.
Khi cô đi đến gần anh ta thì anh ta mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy cô, Anh Tề như một người sắp chết trở về với ánh sáng, khuôn mặt xám xịt chợt bừng sáng. Anh ta nhảy lên nắm lấy cô, đôi môi run rẩy nói: “Chị, chị ơi, em sai rồi. Chị tin em đi, lần này em thực sự biết sai rồi. Chị mắng em đi, không, chị đánh em đi, chị đánh em như thế nào cũng được, em…”.
Ở đây không chỉ có bọn họ mà còn có bác sĩ gia đình Trần Sinh và quản gia. Mọi người sẽ nghĩ gì về bộ dạng này của anh ta.
Anh Hiền trừng mắt cảnh báo: “Có chuyện gì thì để nói sau.”
Anh Tề lập tức cứng đờ, anh ta còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Anh Thận giữ vai và kéo ra.
“Anh tư, em biết anh đang lo lắng, nhưng sức khỏe của bố vẫn ổn, sẽ không sao đâu. Đi thôi, em đưa anh đi uống nước.” Anh Thận dường như đang an ủi, vừa trao đổi ánh mắt với Anh Hiền vừa kéo Anh Tề đi.
Anh Tề ậm ờ vài tiếng, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đi với cậu ta.
Có vẻ như đã gây ra một tai họa lớn, chứ bình thường anh ta rất ghét Anh Thận.
Tâm trạng nặng nề của Anh Hiền lại rơi xuống một lần nữa.
Cô hỏi Trần Sinh: “Bác sĩ Trần, có chuyện gì vậy, nghiêm trọng không?”
Trần Sinh chỉ thở dài: “Có lẽ là đột quỵ, cũng may là phát hiện kịp thời.”
“Sức khỏe của bố tôi trước giờ vẫn tốt, tại sao bỗng nhiên lại đột quỵ?”
“Ở tuổi của chủ tịch đột quỵ cũng không phải là hiếm.” Ông ấy suy nghĩ một chút rồi cẩn thận nói, “Đôi khi thay đổi cảm xúc cũng có thể gây ra đột quỵ.”
Trần Sinh sẵn sàng lấy lòng cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cô ba, tôi khuyên cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt. Sau khi đột quỵ, nhiều người đã để lại di chứng ở các mức độ khác nhau. Ví dụ như yếu cơ, tê bì cảm giác, thậm chí là rối loạn giao tiếp,… đều có thể xảy ra. Sau phẫu thuật ba tháng là thời gian phục hồi vàng, nhất định phải nắm bắt được thời gian này. Nếu bỏ lỡ khoảng thời gian vàng này thì có muốn phục hồi một lần nữa cũng rất khó.”
Trần Sinh đã làm bác sĩ của Tưởng Chấn trong hơn hai mươi năm, thái độ làm việc rất cẩn thận. Nếu ông ấy đã nói như vậy thì đó có nghĩa là có tám hoặc chín mươi phần trăm sau này sẽ để lại di chứng nghiêm trọng.
Anh Hiền nghiêm nghị nói: “Bác sĩ Trần, cảm ơn ông, ông đã vất vả rồi.”
Trần Sinh biết cô đã hiểu, gật đầu nói: “Là chuyện tôi nên làm thôi.”
Hỏi xong bệnh tình, Anh Hiền nhìn một vòng xung quanh thì không thấy bóng dáng Đỗ Duyệt đâu. Vì vậy cô quay lại hỏi quản gia: “Bà chủ đâu?”
Quản gia đáp lại: “Bà chủ đã đi Pháp, bây giờ chắc vẫn còn trên máy bay. Sau khi ông chủ gặp chuyện không may tôi đã gọi điện cho bà chủ, nhưng không ai trả lời. Lúc đó tình huống khẩn cấp nên tôi cũng không quan tâm để gọi lại.”
“Chỉ một mình bà ấy?”
“Vốn là ông chủ cũng muốn đi cùng, nhưng khoảng năm hay sáu giờ gì đó ông chủ lại trở về trước, sắc mặt không được tốt lắm. Vừa bước vào cửa đã bảo tôi gọi điện thoại gọi cậu tư về nhà. Sau khi cậu tư về thì ông chủ và cậu ấy đi đến thư phòng.”
“Sau đó, bà chủ thấy gần đến giờ rồi nên đi lên lầu để thúc giục. Nhưng bà ấy lại bị ông chủ quát một tiếng, sau đó, sau đó bà chủ tự đi trước một mình.”
Đi trước à?
Đỗ Duyệt này sống thoải mái quen thói nên tính khí cũng nóng nảy theo?
Anh Hiền thấp giọng ừ một tiếng: “Dì không cần quan tâm đến chuyện này nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm thông báo cho bà ấy.”
Quản gia mơ hồ đoán được ý định của cô, mí mắt khẽ giật vài cái. Đối mặt với vẻ mặt tự nhiên của Anh Hiền, bà ấy vội vàng gật đầu đồng ý.
Bà ấy là người được Trần Phong tuyển vào, lại là người nhìn Anh Hiền trưởng thành từng ngày, nếu luận về tình cảm cá nhân đương nhiên bà ấy sẽ thiên về phía Anh Hiền.
Về phần Đỗ Duyệt, trong nhà chắc chắn có người của bà ta, bà ấy không thông báo thì cũng có người khác thông báo.
Ca phẫu thuật còn một thời gian nữa mới kết thúc, Anh Hiền không quan tâm Anh Tề nữa mà lại đi vào một góc để gọi điện thoại cho Trần Phong.
“Alô, Anh Hiền? Sao bây giờ lại gọi điện thoại cho mẹ?”
Anh Hiền đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, bố bị đột quỵ, bây giờ đang ở trong bệnh viện cấp cứu. Mặc dù vẫn chưa xác định có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn có liên quan đến Anh Tề. Nghe ý tứ của Trần Sinh thì e là tình huống của bố có chút khó khăn, rất có thể để lại di chứng.”
Sau khi nói xong, cô lại hỏi: “Mẹ, mẹ có thể về đây một chuyến không?”
Trần Phong hiểu rõ: “Con muốn mẹ trở về để diễn cái mác tình thân?”
Anh Hiền cố nén cơn đau đầu, bình tĩnh nói: “Đã làm ầm ĩ như thế này, con sợ con không gánh nổi Anh Tề.”
Cho dù Tưởng Chấn có giận cá chém thớt thì ngay cả cô cũng phải chịu thiệt.
Trần Phong chần chừ: “Đã nhiều năm như vậy, mẹ và ông ấy…”
“Là mẹ đã nói mà, người lớn tuổi sẽ bắt đầu chú ý đến tình cảm gia đình. Hơn nữa bây giờ Đỗ Duyệt đang ở Pháp, cho dù có xuống máy bay và trở về lập tức thì cũng phải mười mấy tiếng sau.”
Trần Phong vừa nghe thấy Đỗ Duyệt không có ở đây thì lập tức phản ứng lại. Đây là cơ hội ngàn năm có một: người đang bệnh nặng thì tâm tình cực kỳ yếu ớt, lúc này ai hỏi han ân cần trước giường bệnh mới chính là người thân yêu nhất của ông ta.
Trần Phong lấy lại tinh thần: “Được rồi, bây giờ mẹ sẽ ra sân bay để lên chuyến bay gần nhất.”
Nghe bà ấy nói như vậy, cuối cùng Anh Hiền cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cúp máy, cô lật đật đi tìm Anh Tề, cố gắng có thể sắp xếp ổn thỏa trước khi Tưởng Anh Kiến đến bệnh viện.
Nhưng Anh Hiền chỉ nhìn thấy một mình Anh Thận bên cạnh máy lọc nước.
Cậu ta cố ý chờ cô ở đây, nhìn thấy bóng dáng của cô, cậu ta nhanh chóng sải bước tiến lên: “Chị ba, em bảo anh tư đến phòng bệnh trống bên kia chờ chị.” Cậu ta tiến đến gần hơn một chút rồi nhỏ giọng nói, “Đã kiểm tra rồi, không có ai theo dõi.”
Chuyện giữa hai người vẫn chưa rõ ràng, Anh Hiền không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cậu ta, cuối cùng cũng chỉ nói một câu “Cảm ơn”.
–
Anh Thận giúp cô mở cửa, còn bản thân lại canh chừng ở cửa ra vào.
Thấy Anh Tề lại muốn khóc rống lên, Anh Hiền không muốn nghe dù chỉ một tiếng, nên lạnh lùng nói: “Bớt phí lời, nói rõ cho tôi biết cậu đã làm cái gì. Anh Tề, nếu cậu muốn tôi giúp cậu thì đừng để tôi lãng phí thời gian đoán xem cậu đang che giấu chuyện gì nữa. Cậu nói cho tôi biết, bố đã ngã như thế nào, có phải cậu ra tay hay không?”
“Không phải! Em không có!” Anh Tề giống như một con chim sợ cành cong, anh ta mở to mắt và bật dậy, “Là bố đánh em, em không thể chịu đựng được nên đã hơi né ra, sau đó thì bố ngã xuống! Chị, em dám thề, em tuyệt đối không đánh trả, ngay cả quần áo của bố em cũng không đụng vào!”
Vậy thì tốt rồi.
Cô sợ nhất là lúc Anh Tề bối rối nên đã ra tay với Tưởng Chấn.
“Anh Tề, cậu nói thật với tôi, sau khi bố ngã xuống, có phải cậu là người đầu tiên ra ngoài để gọi người không?”
Anh Tề run rẩy, không dám nhìn vào mắt cô: “Em, em sợ nên đã làm lỡ vài phút …”
Là thực sự làm lỡ hay cố ý kéo dài, Anh Hiền cũng chẳng muốn truy cứu nữa, cô chỉ hỏi thêm: “Lúc đó bố có tỉnh táo không, ông ấy có biết cậu không gọi người ngay hay không?”
Anh Tề dự đoán rằng cô sẽ hỏi như vậy, lòng bàn chân chợt lạnh toát, đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Không phải sợ Tưởng Chấn, mà là sợ Anh Hiền.