Suy nghĩ trong đầu Anh Hiền đan xen vào nhau, bởi vì không biết nên bắt đầu suy tính từ đâu nên dần trở nên trống rỗng.
Sao Anh Thận lại biết được.
Không đúng, cậu ta thật sự biết hết rồi sao?
Nếu đúng là như vậy, tại sao trước kia lại giả vờ như không biết gì.
…
Anh Hiền trông vẫn bình tĩnh nhưng tiết tấu hô hấp đã bắt đầu bấn loạn.
Anh Thận đương nhiên phát hiện ra, cậu ta xoay vai cô lại để cô đối diện với mình, trong con người đen nhánh chỉ có sự chuyên chú giống hệt cô.
Cậu ta đặt thứ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hậu môn sang một bên, hai tay ôm lấy cô rồi nói: “Xin lỗi, chị ba, em không có cố ý lục đồ của chị. Những thứ này là do em đến giúp chị dọn dẹp đồ vào lần trước rồi vô tình nhìn thấy.”
Lời này nửa thật nửa giả, quả thật là cậu ta không có lòng dạ nào mà đi tìm hiểu bí mật của cô, lúc ấy cậu ta chỉ muốn giúp cô bỏ một chiếc áo thun vào trong ngăn kéo, nhưng lại vô tình kéo một ngăn khác ra rồi nhìn thấy một chồng đồ lót.
Cổ họng cậu ta khô khốc, chóp mũi đổ mồ hôi nhưng không thể dời tầm mắt đi được.
Anh Hiền cau mày.
Dọn dẹp đồ ư?
Chẳng phải đó là lúc cô vừa dọn tới đây sao?
Cậu ta đã biết từ bốn năm trước rồi ư?
Cậu ta diễn với cô suốt bốn năm?
Đầu cô đau nhức, vô cùng bấn loạn.
Cô không muốn phí hơi giải thích, cho tới bây giờ, cô chỉ muốn biết tại sao Anh Thận lại vạch trần cô vào đúng lúc này.
Anh Hiền yên lặng nhìn cậu ta, sự mềm mại trong con ngươi dần biến mất, chỉ còn lại lớp phòng bị lạnh lùng.
Bị cô nhìn bằng ánh mắt như vậy, Anh Thận vô cùng khổ sở, cậu ta cố gắng kiềm chế nỗi xúc động muốn ôm cô, dịu dàng nói: “Chị ba, em chưa từng làm chuyện gì gây bất lợi cho chị, đúng không?”
“Nếu em muốn uy hϊếp chị thì em chỉ cần nói chuyện này cho anh tư hoặc cho bố biết là được, chứ không cần cố tình chạy đến trước mặt chị để nói những chuyện này.”
“Lúc em mới tới nhà họ Tưởng, em không ngủ được nên nửa đêm đã chạy đến gõ cửa phòng chị, chị cho em vào phòng ngủ chung, sau đó chị còn mua sách tranh để đọc cho em nghe vào mỗi tối rồi dỗ em ngủ. Với lại, chỉ có mình chị nhớ em bị dị ứng với tôm he, mỗi lần ăn cơm, chị luôn nhắc nhở nhà bếp đừng làm món gì có tôm cho em.” Cậu ta đột nhiên đổi chủ đề, bắt đầu nhớ lại quá khứ: “Chị ba, em đều nhớ rõ những chuyện ấy.”
Nhớ lại một hồi khiến thần kinh Anh Hiền trở nên chậm chạp, thậm chí còn thấy hơi xấu hổ.
Đã là con người thì đều cần được vun đắp tình cảm, nhất là vào thời trẻ con. Anh Tề ngang bướng, cô quyết định dành phần tình cảm ấy cho Anh Thận, cố gắng chăm sóc cậu ta để cậu ta có thể cảm nhận được chút tình thân giả tạo. Sở dĩ cô chọn cậu ta cũng bởi vì cậu ta không có nơi nương tựa, không thể gây quá nhiều bất lợi với cô.
Động cơ của cô không hề đơn giản, thế nhưng cậu ta lại không thể quên những chuyện ấy.
Cho tới bây giờ, Anh Thận vẫn luôn đứng về phía cô, luôn che chở cho cô, phối hợp diễn kịch với cô.
Anh Thận hiểu cô nhất, cậu ta chỉ cần nhìn một cái là đã biết cô đang nghĩ gì: “Chị ba, những quan tâm chăm sóc của chị dành cho em đều là thật, chỉ riêng việc ấy thôi là đủ rồi.”
Anh Hiền mù mịt chớp mắt, cô không hiểu rốt cuộc Anh Thận muốn làm cái gì.
Cậu ta nói: “Chị ba, Phó Thành không thể mãi mãi ở bên cạnh chị. Dù cho bây giờ trông anh ta có vẻ rất đáng tin, nhưng cũng là vì công việc của anh ta mà thôi, sự đáng tin của anh ta được chị mua bằng tiền. Em không phủ nhận chuyện anh ta có thể là một người chính trực, nhưng mà chị ba, chẳng phải chúng ta đã thấy quá đủ chuyện thỏ cắn người rồi sao? Chính chị cũng từng nói với em rằng không nên hy vọng vào nhân tính của bất kỳ kẻ nào khác.”
“Anh ta là người ngoài.” Giọng nói Anh Thận trầm lắng và chậm rãi: “Để một người ngoài biết quá nhiều chuyện sẽ rất nguy hiểm.”
Anh Hiền đột nhiên giật mình, một cơn lạnh lẽo từ đỉnh đầu cô phóng thẳng xuống toàn thân.
Đúng vậy, là lời cô đã từng nói.
Từ lúc nào mà cô lại ngầm thừa nhận rằng Phó Thành sẽ không bán đứng mình?
Bởi vì chắc chắn cho nên mới thả lỏng như vậy, thậm chí còn chìm đắm vào đó.