Cuối tuần, bọn họ đến rạp chiếu phim như đã hẹn.
Vì lý do an toàn, Phó Thành đã chọn suất chiếu vào nửa đêm. Anh Hiền không hẳn là người nổi tiếng, nhưng nếu người ta đã cố ý thì sẽ rất dễ tra ra thân phận của cô.
Bên trong rạp phim chỉ có hai ba người, ai cũng ăn ý ngồi cách xa nhau mấy hàng. Cô nhìn thấy phía trước có một đôi trai gái đang đụng đầu vào nhau, chắc là đang hôn.
Chân mày Anh Hiền giãn ra, bỗng nhiên nhớ lại thời còn học cấp ba của mình.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô chưa từng đến rạp chiếu phim thêm một lần nào nữa. Cộng thêm không có ai lại nghĩ đến chuyện mời Tưởng Anh Hiền đi xem phim ở rạp, mà cô cũng không có thời gian.
Tuổi tác là thứ khó có thể vượt qua nhất, Tưởng Anh Kiến lớn hơn cô đến mười mấy tuổi, cho dù có bị bỏ rơi thì anh ta vẫn thâm sâu hơn một đứa học sinh chưa tốt nghiệp như cô, cô vào công ty càng muộn thì càng khó để rung chuyển địa vị của anh ta.
Trong bóng tối, Phó Thành chủ động nắm tay cô, bàn tay anh ấm áp khô ráo sưởi ấm làn da hơi lạnh của cô.
Từ tận đáy lòng cô có một giọng nói lạnh lùng đang nhắc nhở gì đó.
Anh Hiền nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cô lặng lẽ buông ngón tay ra, tách khỏi lòng bàn tay anh.
Phó Thành tưởng cô từ chối nên ánh mắt hơi trầm xuống, vừa lúc định thu tay về, sự mềm mại nhỏ nhắn kia lại trượt vào giữa những ngón tay của anh, mỗi một ngón tay quấn quít đan vào nhau như cây mây và dây leo không xương quấn lấy nhau.
Đôi mắt sâu thẳm của cô liếc nhìn anh một cái rồi lại quay trở về nhìn màn hình.
Phó Thành siết chặt tay, bao phủ lấy cô.
Lúc bộ phim kết thúc là đã qua nửa đêm, Anh Hiền mơ màng muốn ngủ.
Đêm hôm đó, bọn họ không làʍ ŧìиɦ.
Cô mặc áo thun của anh, nằm trên giường của anh, một đêm không mộng mị.
Sau khi gặp Thẩm Đông Dương vào hôm Kỷ niệm ngày thành lập trường ở đại học Kinh Châu, Anh Thận nhẫn nhịn chờ đợi suốt mấy tuần liền nhưng vẫn không đợi được kết quả như dự đoán.
Người đàn ông ấy vẫn ở bên cạnh chị ba.
Hai người không có hành động gì quá đáng, tuy nhiên cậu ta vẫn luôn quan sát cô để bất cứ một thay đổi nho nhỏ gì cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của cậu ta.
Chị ba của cậu ta vừa quyến rũ lại vừa mềm mại, chỉ cần ngồi ở đó đã có thể khiến người ta say mê.
Vết thương ở bắp chân đã hồi phục được một nửa, chỉ khi nhìn gần mới có thể phát hiện dấu vết nhàn nhạt. Ngay ở rìa vết sẹo có một dấu đỏ khác thường.
Người bình thường sẽ không nghĩ thứ ở vị trí đó lại là dấu hôn, trông nó giống như bị côn trùng cắn hơn.
Thế nhưng trực giác lại nói với cậu ta rằng, đó chính là dấu hôn, là ký hiệu mà người vệ sĩ kia đã để lại trên người cô.
Giữa bữa ăn, Tưởng Chấn có linh cảm nên đánh giá cô rồi hỏi: “Con gái, sao bố cứ có cảm giác dạo này con càng ngày càng đẹp thế nhỉ.”
Anh Hiền mỉm cười: “Bố, trước kia con xấu lắm sao?”
Sau chuyện xảy ra với Tưởng Anh Tư, trong nhà chỉ còn một mình cô dám đùa giỡn với Tưởng Chấn, cũng chỉ có một mình cô có tư cách để đùa giỡn với ông ta.
Tâm trạng Tưởng Chấn rất tốt.
Trông thấy ánh mắt của Anh Thận, Anh Hiền nghiêng đầu cười cười với cậu ta. Ý cười chân thành thấm vào tận đáy mắt, phát ra ánh sáng xinh đẹp tuyệt trần.
Là một người em tốt, cậu ta đáng lẽ nên vui cho chị mình.
Ngực trái Anh Thận nặng trịch khó chịu, cậu ta máy móc nhai thức ăn trong miệng, chẳng thấy ngon lành gì.
Không, cậu ta không vui.
Không giống với Thẩm Đông Dương giả tạo, lần này, cậu ta thật sự sắp mất cô rồi.
–
Lúc nhìn thấy Anh Thận thông qua mắt mèo, Anh Hiền rất bất ngờ.
Mặc dù Anh Thận biết nơi này nhưng cậu ta rất ít khi tới đây, càng hiếm khi đến đây mà không báo trước.
Anh Hiền mở cửa mời cậu ta vào nhà: “Sao đến đột ngột vậy?”
Cô mặc một bộ đồ màu be bằng lông cừu rộng thùng thình, tóc cột thành một chùm đuôi ngựa tùy ý, khiến cô trông vừa thoải mái vừa dịu dàng, khác xa dáng vẻ đoan trang thường ngày.
Trước kia, chỉ có một mình cậu ta biết dáng vẻ này của cô.
Anh Thận nói: “Vừa mới ăn chung với bạn học ở gần đây nên thuận đường tới thăm chị một chút.”
Anh Hiền trêu cậu, mím môi nói: “Ừ, thuận đường.”
Anh Thận nhìn vào ánh mắt cô, nghiêm mặt nói: “Chị ba, thật ra em cố tình đến đây để gặp chị.”
Anh Hiền nhướng mày cười: “Được rồi, giữ những lời này lại để dỗ bạn gái của cậu đi.”
Anh Thận cũng cười, ngầm thừa nhận.
Anh Hiền ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cậu, nên tò mò quan sát mặt cậu ta: “Uống rượu à?”
“Vâng, có uống một chút bia.” Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta tới đây, sau khi đảo mắt một vòng, cậu ta lên tiếng hỏi: “Chị ba, tối nay chị có tăng ca không?”
“Không có chuyện gì gấp, để ngày mai làm tiếp cũng được, sao thế?”
Anh Thận lắc đầu: “Không có gì.” Dừng một chút, cậu ta lại hỏi: “Vệ sĩ đâu rồi, sao anh ta không ở đây bảo vệ chị.”
Anh Hiền buồn cười liếc cậu ta: “Anh ấy cũng phải tan làm chứ.”
Anh Thận thu hồi tầm mắt: “Em còn tưởng vệ sĩ thì phải ở chung với chị suốt hai mươi bốn giờ chứ.”
“Lúc trở về nhà chính, anh ấy cũng có đi theo chị đâu.”
Anh Thận nhàn nhạt nói: “Cũng đúng.”
Chỉ có hai người nên Anh Hiền cũng tháo lớp phòng bị của mình xuống, cô quan tâm cậu như một người chị bình thường: “Gần đây ở trường học thế nào, có nhiều áp lực không?”
“Vẫn ổn.”
“Chị nghe bố nói là năm nay cậu đã đoạt được giải, ông ấy muốn thưởng cho cậu một chiếc xe nhưng cậu lại không lấy.”
Anh Thận: “Ngày nào em cũng ở trường, lấy xe cũng vô dụng.”