Anh ta vốn quen ăn nói tùy tiện, chuyện gì cũng dám đem ra đùa giỡn. Nói thẳng ra đó chính là ngạo mạn, chưa bao giờ và cũng không chân chính để ai vào mắt, tất nhiên cũng không kiêng dè thận trọng.
Anh Thận chỉ cười cười.
Thẩm Đông Dương thuận miệng hỏi: “Anh Hiền thế nào rồi, vết thương của cô ấy đã lành chưa?”
Anh Thận: “Không sao, vết thương của chị ấy đã bong vảy gần hết rồi, nhưng đôi khi đi lại không tiện, cần có người giúp một chút.”
Thẩm Đông Dương khẽ nhíu mày: “Anh nghe nói là bị thương nhẹ, sao lại đi đứng không tiện?”
Anh Thận chỉnh sửa tài liệu trong tay để che giấu tia mỉa mai nơi đáy mắt, khi cậu ta lại ngước mắt lên đã là dáng vẻ bình tĩnh: “Là anh nghe chị ba nói phải không?”
Thẩm Đông Dương im lặng không nói gì, trên mặt xuất hiện tia tức giận hiếm thấy.
Anh Thận nói tiếp: “Tai nạn rất nghiêm trọng. Xe nát bét. Chị ba ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chị ấy hẳn là rất sợ hãi, nếu không đã không phải thuê vệ sĩ đi theo.”
“Anh Hiền thuê vệ sĩ?”
“Đúng vậy, ngay sau vụ tai nạn xe hơi.”
Thẩm Đông Dương lại im lặng. Ngay cả khi anh ta không hiểu về Anh Hiền đi nữa thì anh ta cũng biết rằng cô không thích gây sự chú ý, bình thường bên cạnh cô nhiều nhất cũng chỉ có Kha Nhụy mà thôi.
Sự im lặng của Thẩm Đông Dương mang theo ý tự trách, nhưng theo quan điểm của Anh Thận, việc tự trách của anh ta thật nực cười. Chuyện đến bây giờ anh ta mới tự trách thì còn không bằng làm gì sớm hơn chút.
Anh Thận biết dừng đúng chỗ: “Anh rể, nếu không có chuyện gì thì em về quay về hỗ trợ trước đây.”
“Ừ, cậu đi đi.”
Vừa đi được hai bước, Thẩm Đông Dương đột nhiên cất giọng gọi cậu ta: “Em Năm.”
Cậu ta dừng lại, quay đầu nhìn anh ta, chờ những lời kế tiếp.
Thẩm Đông Dương hỏi: “Cậu có biết chị gái mình thích gì không?”
Anh Thận cân nhắc một chút, sau đó chọn một thứ râu ria rồi nói: “Chị ấy thích cà phê, kiểu Mỹ.”
Thẩm Đông Dương có vẻ thất vọng. Anh ta cũng biết điều này, điều anh ta muốn hỏi chính là liệu cô có bất kỳ sở thích đặc biệt nào mà người khác không biết không.
“Được, anh hiểu rồi.” Thẩm Đông Dương xua tay, không hỏi nữa. Một là không hạ mặt mũi xuống được, hai là anh ta cho rằng mình cũng không thể hỏi được cái gì.
Khi hai người mới đính hôn, anh ta cũng tặng cô không ít đồ, từ đồ chơi vô giá đến trang sức phiên bản giới hạn, thái độ của cô đều rất bình thản, chỉ mỉm cười cảm ơn, rồi lại nói chuyện về công việc, vài ngày sau, anh ta sẽ nhận một được món quà đáp lễ có giá trị tương đương.
Tất cả những món quà mà Thẩm Đông Dương tặng cho phụ nữ đều do trợ lý mua, cho nên khi anh ta mở ra xem thì lập tức biết 80% số quà đáp lễ này cũng là do Kha Nhụy chọn.
Kỳ phùng địch thủ, đại khái chính là có chuyện như vậy.
Vừa mới bắt đầu sẽ cảm thấy rất thú vị, nhưng sau mấy hiệp vẫn không thể thắng, nhiệt huyết cũng giảm đi.
–
Thứ Bảy, trong công ty không có nhiều người lắm.
Anh Hiền không chủ trương tăng ca vô nghĩa, cô coi trọng kết quả hơn, vì vậy trừ khi là công việc yêu cầu, nếu không thì cuối tuần có rất ít người đến công ty làm việc.
Đến giờ ăn trưa, Kha Nhụy gõ cửa, hỏi cô muốn ăn gì, có muốn gọi đồ ăn mang về không. Anh Hiền suy nghĩ một chút, quyết định đi đến nhà ăn.
Cô đang ở công ty, tất nhiên Phó Thành cũng ở đó, khi thấy cô bước ra khỏi văn phòng, anh cũng đứng dậy đuổi theo.
Anh Hiền nói: “Tôi đến nhà ăn ăn cơm, đi cùng chứ?”
Phó Thành: “Được.”
“Vừa nãy anh đang xem gì đấy?” Cô nhìn thấy trên bàn của anh có một quyển sách, đang được mở úp xuống, hẳn là nghe thấy tiếng cô mở cửa anh mới vội vàng đặt xuống.
“Cũng không có gì.”
Điều này khiến cho Anh Hiền tò mò. Cô không hỏi ngay mà chờ đến khi hai người vào thang máy mới bỗng nhiên tiến lại gần, cười như không cười nhìn anh: “Giờ làm việc mà lại dám đọc sách cấm hả? Là《 Năm mươi sắc thái 》 hay là《 Kim Bình Mai 》?”
Biết cô đang cố ý, Phó Thành bình tĩnh nói: “Không phải.”
“Vậy đó là sách gì? “