Khoá Tơ Ngỗng - Xuân Miên Dược Thuỷ

Chương 59




Ngay trước khi cửa thang máy mở ra, Anh Hiền bấm nút đóng cửa khẩn cấp lại, cô ung dung gài nút áo trên lại giúp anh, cười nói: “Hôm nay hệ thống cần được bảo trì và nâng cấp nên tất cả máy quay đều đã tạm ngưng hoạt động.”

Phó Thành yên lặng mấy giây, bất chợt cúi đầu ngậm chặt môi cô, bắt đầu trao cô nụ hôn kịch liệt nhất.

Khoảnh khắc răng môi chạm vào nhau, Anh Hiền thoải mái thở phào một hơi, trái tim vốn đã căng chặt giờ càng thêm siết chặt, chỉ có đầu óc cô là vẫn trống rỗng giống như đã chờ đợi điều này từ lâu.

Phó Thành vẫn biết giữ chừng mực, mặc dù trên môi kịch liệt là thế nhưng hai tay anh vẫn không nhúc nhích, như bị đóng đinh. Anh chỉ ôm cô thật chặt rồi áp sát vào người mình, như muốn dùng sự mềm mại của cô để hóa giải dục niệm của anh.
Cho đến khi bầu không khí giữa hai người dần trở nên nóng bỏng, Phó Thành mới buông cô ra.

Anh dùng ngón tay lau sạch nước miếng còn vương bên miệng cô, khàn giọng nói: “Sau này đừng như vậy nữa.”

“Đừng như thế nào cơ?” Anh Hiền hất cằm nhìn anh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Đừng tùy tiện hôn anh hay là đừng nói cho anh biết rằng máy quay đã tắt.”

Biết không có máy quay, Phó Thành yên tâm to gan vuốt ve gò má cô, ngón tay anh với những vết chai sần kíƈɦ ŧɦíƈɦ làn da nhạy cảm khiến Anh Hiền nổi da gà.

Đoán rằng anh sẽ không trả lời, Anh Hiền dùng đầu gối chạm vào chỗ nhô cao trong quần anh, đôi mắt ẩm ướt lóe lên tia sáng nghịch ngợm: “Mềm nhanh lên đi, chừng nào anh mềm thì chúng ta mới có thể mở cửa ra ngoài.”

Phó Thành nín thở, chỗ đó càng cứng hơn.

Không gian trong thang máy nhỏ hẹp, bầu không khí trong đó toàn là mùi hương của cô, mặc dù vẫn chưa làm gì, Phó Thành vẫn cứng đến mười phút sau mới ‘xìu xuống’.
Vốn dĩ đang là cuối tuần, lại còn sau giờ cao điểm, nên trong cả một tầng của nhà hàng chỉ có hai ba bàn dùng bữa.

Anh Hiền chọn một bàn ăn nằm sát vào góc tường, cô ngồi đối diện tường, để vị trí dựa vào tường lại cho Phó Thành.

Lúc ăn cơm, chân của cô cũng không chịu yên phận.

Thật ra thì cô cũng không làm gì nhiều, không có bất cứ một động tác cọ chân quá đáng nào giữa nơi công cộng, mà chỉ dán sát bắp chân vào gấu quần Phó Thành, cọ tới cọ lui.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, miệng nhai thức ăn cẩn thận, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng phập phồng nhịp nhàng, cách ăn vô cùng ưu nhã.

Nếu không phải vì những chuyện lúc nãy trong thang máy, Phó Thành cũng tưởng là cô chỉ tình cờ gặp được anh.

Hai người mặt đối mặt, yên lặng không nói gì ăn hết bữa cơm. Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này sẽ biến thành chứng cứ chứng minh mối quan hệ giữa bọn họ vô cùng lạnh nhạt.
Trên đường trở về, hai người có đi ngang qua phòng làm việc của Phó Thành, nhưng Phó Thành không hề dừng bước, trái lại còn tiếp tục đi theo cô về phòng làm việc nằm phía cuối hành lang.

Sau khi đóng cửa, cô xoay người lại nhìn Phó Thành rồi vô thức muốn khóa cửa, nhưng nút bấm vốn nên nhô ra ở cửa đã bị người khác ấn xuống, phòng đã bị khóa.

Bây giờ giống hệt như cảnh tượng quen thuộc trước đó, thế nhưng khi ấy, cô chỉ muốn quay lại video anh tự an ủi để làm tiền đặt cược.

Phó Thành từng bước đến gần làm che mất tầm nhìn của cô, ánh sáng yếu ớt mang lại một cảm giác bị áp bách, Anh Hiền không muốn né tránh, trái lại còn muốn đắm chìm vào trong.

“Anh Hiền, tôi đã nói là đừng quậy nữa.”

Vẻ mặt anh vô cảm, giọng nói căng chặt, con người nhạt màu ẩn trong bóng tối.
Anh Hiền nuốt nước miếng, nheo đôi mắt quyến rũ nói: “Không thì sao?”

Cô ưỡn ngực, nửa khiêu khích nửa quyến rũ, kéo tay anh sờ vào chỗ giữa hai chân mình rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi còn chưa tìm anh tính sổ nữa đấy. Anh phải đền qυầи ɭóŧ cho tôi, ướt sũng rồi, không mặc được nữa.”

Cánh tay bị kẹp giữa hai chân của cô, khi chạm vào lớp tơ lụa có cảm giác lành lạnh, nhưng làn da bên dưới lại nóng như lửa, có điều cả hai đều mềm mại hệt như nhau. Ngón tay như có ý thức của riêng mình, nó quen thuộc vén mảnh vải nhỏ nhắn ra, chạm vào vùng thịt ướt sũng mềm mại.

Cô dán vào lỗ tai anh, mùi hương ngọt ngào lập tức khuếch tán quanh tai anh: “La Perla, quần lọt khe màu đỏ rượu, nhớ đền cho tôi đó.”

Đầu lưỡi ướŧ áŧ chạy dọc tới lui trên tai anh, giọng nói lẳиɠ ɭơ khiến da đầu tê dại không ngừng chui vào tai anh: “Phó Thành, anh có từng mặc quần lọt khe chưa, có muốn tôi mang cho anh mặc thử không?”
“Nhưng mà có lẽ phải đợi chừng nào anh mềm mới mặc được, không thì ƈôи ŧɦịŧ quá lớn, mặc qυầи ɭóŧ của tôi sẽ làm hỏng mất.”


Không khí quanh người Phó Thành lập tức trở lạnh, móng tay anh cào vào vùng thịt mềm nhũn nhiều nước ấy: “Tưởng Anh Hiền.”

Giọng nói đầy vẻ uy hϊếp.

Toàn thân Anh Hiền run rẩy kịch liệt như bị điện giật, sau khi thở dốc mấy cái, cô run giọng oán trách: “Ưm… Nhẹ thôi, nói vậy có gì đâu mà không vui. Beckham cũng mặc đồ lót của Victoria đấy, rất quyến rũ.”

Cô cẩn thận hôn khuôn cằm sắc nhọn của anh, nói: “Nghe nói khi mấy diễn viên nam chụp quảng cáo cho mấy hãng đồ lót đều phải nhét vào bên trong thêm ít đồ để trông có vẻ lớn.” Cô liếc quần anh, mập mờ cười nói: “Anh thì không cần.”

Biết câu nói vừa rồi của cô không có ý đùa cợt trêu chọc, cảm xúc của Phó Thành mới hòa hoãn hơn một chút.
Cùng một câu nói nhưng với hàm nghĩa khác nhau có thể khiến tâm trạng của anh lên trời xuống đất chỉ trong một cái chớp mắt.

Phó Thành cảm thấy mình như vậy rất kỳ lạ.

Cô không hề để ý đến sự kiềm chế tránh việc gần gũi của anh mà chỉ hôn vào yết hầu anh một cái rồi lùi lại hai bước, vừa cởϊ áσ sơ mi của mình vừa hỏi: “Huấn luyện viên, anh có muốn phạt học sinh hư không?”

Lúc anh còn ở trong quân đội đã từng đảm nhiệm việc huấn luyện tân binh, Anh Hiền đã đọc qua chuyện này trong tài liệu.

Bắp thịt Phó Thành lập tức căng chặt, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt câu dẫn của cô, nói: “Lại ghế salon rồi ngồi yên ở đó đi.”

Anh Hiền hơi dừng lại.

Phản ứng của anh không giống với dự đoán của cô.

Cô tưởng rằng anh sẽ lạnh mặt nhào lên, đẩy chân cô ra rồi trực tiếp nhét vào, vừa làm cô thật mạnh vừa không hài lòng vì sự đùa cợt của cô.
Đây là trưởng thành rồi hay là học xấu nhỉ?

Bất kể là loại nào, anh cũng có thể khiến cô càng ướt hơn.

Anh Hiền đóng vai một học sinh nghe lời, ngoan ngoãn ngồi lên ghế salon bằng một tư thế mất tự nhiên, hai chân khép chặt lại. Thế nhưng, cổ áo sơ mi của cô lại mở toang ra, để lộ áo ngực màu đỏ rượu ở bên trong.

Anh Hiền ngửa đầu nhìn anh, trong mắt đầy sự mới lạ và mong đợi.

Trang 2 / 2