Gần như ngay sau khi cô bước vào phòng tắm, Phó Thành đã hồi âm lại: “Có.”
Hai phút sau, lại nhắn một tin nhắn “Vừa nãy đang tắm rửa” đến, mười phút sau thì anh gọi điện thoại qua.
Anh Hiền lẳng lặng cong môi, nhập vào vài chữ, lại nghĩ đến gì đó bèn xóa tin nhắn đi, gọi điện trực tiếp cho anh.
“Alo.” Giọng nam trầm tính và mạnh mẽ, nghe có vẻ rất tỉnh táo.
Anh Hiền: “Là tôi.”
“Tôi biết.”
Môi lại muốn cong lên, Anh Hiền hỏi: “Chưa ngủ à?”
Bên kia im lặng một lúc mới trả lời ngắn gọn một tiếng “Ừ”.
Làm sao anh có thể ngủ khi vẫn chưa nhận được hồi âm của cô.
Trong hơn nửa tiếng đồng hồ, hiện trường vụ tai nạn ô tô đã diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần trong đầu anh.
Anh Hiền nói: “Vừa rồi tôi cũng đi tắm.” Ngừng một chút, cô nhẹ giọng hỏi: “Lo lắng sao?”
Phó Thành: “Có một chút.”
Anh Hiền không giỏi tán gẫu, càng không biết nấu cháo điện thoại, vì vậy im lặng thật lâu. Cô không nói lời nào, Phó Thành cũng không thúc giục, lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của cô. Có một vài tiếng sột soạt, anh nhạy bén bắt được sự thay đổi trong hô hấp của cô, chắc là cô đang đi lại.
“Phó Thành.”
“Hửm?”
Anh Hiền hít một hơi, như đang suy tư gì đó mà khẽ cười một tiếng, mở cửa sổ ra để làn gió mát xua đi niềm nhung nhớ nóng bỏng khó lý giải của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, cô nói: “Hôm nay có thể nhìn thấy sao Bắc Đẩu.”
Phó Thành biết đây không phải là điều cô định nói lúc đầu, nhưng anh vẫn bước ra ban công. Âm thanh đẩy ray trượt của cánh cửa thông qua ống nghe truyền đến tai Anh Hiền.
Cô lại muốn cười, người này sao có thể nghiêm túc đến vậy. Cô chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, vậy mà anh lại đi xem thật.
Trung tâm thành phố được đèn chiếu sáng rực rỡ, không dễ để nhìn thấy các vì sao, trước tiên Phó Thành xác định phương vị, tìm kiếm có mục đích, mới phát hiện ngôi sao suýt nữa đã bị các tầng lầu chọc trời ngăn cản.
Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi nhìn thấy rồi.”
Âm thanh yếu ớt của dòng điện lan truyền giữa hai người, một lúc sau, Anh Hiền nói: “Sáng mai gặp.”
Phó Thành: “Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Anh Hiền lại ngẩng đầu nhìn lên sao Bắc Đẩu.
Thực ra, vừa nãy cô nghĩ đến đồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ hậu môn màu đỏ tím kia.
Anh Hiền cũng kinh ngạc về du͙ƈ vọиɠ của chính mình: Khi nghe anh thừa nhận bản thân có chút lo lắng, sao cô lại nghĩ đến chuyện thử trên người anh một lần nhỉ?
Rõ ràng là trước đây cô không có hứng thú với những thứ này.
Một giọt nước theo lọn tóc chảy vào cổ áo cô, lạnh thấu xương, Anh Hiền kéo áo choàng tắm lại, đóng rèm lại rồi quay vào phòng tắm để sấy tóc.
Máy sấy tóc công suất lớn, tiếng gió ù ù xuyên qua vách tường, nhẹ nhàng truyền vào tai Anh Thận đang ở phòng bên cạnh. Tâm trạng của cậu ta cũng giống như âm thanh đó, âm u phiền não.
Vừa rồi, cậu ta đã nói dối.
Cậu ta đã sớm ở trong phòng cô, nghe điện thoại của cô rung lên ong ong. Hai tin nhắn, một cuộc gọi đến, tất cả đều từ cùng một số.
Trực giác mách bảo cậu ta rằng đó là số của Phó Thành.
Vì không muốn cô nghi ngờ nên cậu ta đã không chạm vào điện thoại. Cậu ta chỉ đứng nhìn chằm chằm vào màn hình hết sáng lại tối.
Anh là vệ sĩ của cô, liên lạc với cô cũng là chuyện bình thường. Cậu ta cố gắng không nghĩ nhiều nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị bác bỏ.
Cậu ta hiểu Anh Hiền quá rõ, cô không phải loại người để cấp dưới liên tục nhắn tin và gọi điện cho mình.
Thẩm Đông Dương trở về Trung Quốc vào sáng sớm thứ 7. Sau khi xuống máy bay, anh ta bảo trợ lý đặt chỗ ở một nhà hàng, định ngủ một giấc sau đó sẽ đi thăm vị hôn thê vừa sống sót sau tai nạn của mình.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, không đi thăm thì không biết nói thế nào mới phải.