Đôi chân mày của Lôi Kình nhíu chặt, đi tới phòng bếp, chỉ còn lại nguyên liệu nấu ăn đã được cắt tỉa gọn gẽ, nhưng căn phòng trống rỗng, không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Lạp.
Lôi Kình móc điện thoại ra, cúi đầu ấn phím gọi.
"Này, em đang ở đâu? Tại sao không có ở trong biệt thự, đi đâu em nói đi!" Lôi Kình không gầm lên giận giữ mà giọng nói lại cực kỳ trầm thấp, hùng hồn, cơn giận gần như đang lan tràn ra.
Trên một con đường cách biệt thự rất xa, Tô Lạp không biết khi nào mới có thể ra đến đường lộ ở cuối rừng, nước mắt chảy dài, người phụ nữ kia bụng to như vậy, hơn nữa còn hôn nhau với anh, quyền hạn ở trong biệt thự còn lớn hơn cả cô, phải lớn hơn gấp mấy lần, đủ hiểu, hai người bọn họ có quan hệ như thế nào.
Đứa bé?
Vậy sẽ là đứa bé của anh ấy sao?
Tô Lạp kềm nén giọng nói nghẹn ngào: “Tôi là cái gì mà phải ở trong căn biệt thự đó, anh không cảm thấy dư thừa chứ bản thân tôi đã tự cảm thấy mình thừa thãi rồi, đồ của tôi vừa đặt được có vài ngày đã bị người ta ném hết ra ngoài. Tôi phí sức chọn hoa cỏ, trang trí phòng, hiện giờ hết sạch, anh còn muốn tôi ở lại đó để càng bối rối hơn sao?”
Nước mắt Tô Lạp quyện thành từng cơn trào ra ngoài, đưa tay lau đi, bây giờ cô là cái thá gì, bản thân cũng không rõ nữa!
"Trở về! Em đi đâu, em tính về thành phố sao?” Lôi Kình nhíu mày, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, cô nhóc này làm sao vậy, lúc vừa trở về nghe cô ấy nói thế, hẳn là không biết chuyện gì, tại sao bây giờ lại âm thầm rời khỏi.
"Tôi đi đâu không liên quan đến anh, với lại, tập trung mà chăm sóc cho người phụ nữ kia đi! Còn tôi, mẹ nó, cái gì cũng không còn! Về sau lo để ý cái miệng của mình một chút, không có việc gì thì đừng mù quáng đi tỏ tình với người khác, thật ghê tởm, làm sao tôi lại đi tin tưởng anh cơ chứ?” Tô Lạp hướng vào trong điện thoại hét to, vất vả đi giữa con đường núi rộng thênh thang.
"Em còn! Cái gì cũng còn, mặc kệ em đi đâu, đứng yên ở đó, anh đi tìm em!” Lôi Kình nói xong, móc chìa khóa xe ra, đi về phía nhà để xe.
Tô Lạp muốn nói anh đừng làm bộ tốt bụng, nhưng quả thật chân rất đau, đế giày rất mỏng, mới đi có một chốc mà đã đau lắm rồi!
"Kình! Đi đâu, bảo bảo trong bụng em lại quấy, ra ngoài mua cho em ít ô mai với mấy thứ hoa quả khô được không? Là con trai của anh muốn ăn.”
Lôi Kình đang muốn mở cửa nhà để xe, đột nhiên Lãnh Tâm ôm lấy hông của anh, dán vào trên lưng anh, Lôi Kình không biết cô đang cố ý, hay là vô tình, cố tình nói vào bên lỗ tai mà anh đang nghe điện thoại, cô nhóc kia cũng đã nghe thấy toàn bộ.
"Đừng lộn xộn! Bụng của em. . . . . . " Lôi Kình muốn đẩy ra, nhưng lại lo ngại cho cơ thể của cô, nhẹ nhàng nói, đỡ Lãnh Tâm ra bên ngoài nhà để xe, ngón tay vừa vặn ấn vào phím tắt.
"Em bây giờ là phụ nữ có thai, có chuyện gì cũng không nhất thiết phải tự mình xuống nói với anh." Dứt lời, Lôi Kình xoay người đi về phía nhà để xe.
Tô Lạp cứng ngắc cầm điện thoại, đầu kia đã không còn tiếng động nữa, âm thanh mới vừa rồi rõ ràng cỡ nào, cô ta thân mật gọi anh là Kình. Con của anh còn muốn ăn ô mai?
Tô Lạp đứng dậy, sải bước đi về phía trước, mặc dù chân rất đau, rất đau, nhưng nếu còn tiếp tục ôm lấy một tia hy vọng đối với Lôi Kình, khiến cô cảm thấy bản thân mình thật vô sỉ, giống như là người thứ ba xông vào phá hoại gia đình người ta, bọn họ, ngoại trừ tờ giấy hôn thú, cái gì cũng có!
Về phần cô, ngoại trừ lời yêu chót lưỡi đầu môi mà anh dành cho, không còn gì cả!
Cảm giác uất ức trong lồng ngực khiến cô đau muốn chết đi sống lại, Tô Lạp, tại sao mày có thể ngu ngốc như vậy, biết rõ ràng một người đàn ông ưu tú như thế sẽ không thể nào dừng chân ở bên cạnh mày, tại sao lại quên đi điều mình luôn tâm niệm để bây giờ bị đắm chìm sâu vào trong đó.
Chìm sâu vào trong khuỷu tay mạnh mẽ, lồng ngực rắn chắc, vòng ôm và nụ hôn đầy mê hoặc của anh.
Còn cả sự dịu dàng trong lơ đãng của anh.
". . . . . . . . . . . . . . . . ."
Điện thoại ở trong tay Tô Lạp không ngừng vang lên, Tô Lạp mở to đôi mắt ngập nước, ánh mắt có hơi mơ hồ, nhìn dãy số bên trên.
Tô Lạp thút thít, đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mi, cô nhìn thấy vị cứu tinh rồi, đối với tình hình hiện giờ quả thật là một vị cứu tinh.
"Này, ở nơi nào?" Thân Triết Huân đứng ở trước nhà trọ của cô, nhìn lên lầu, đi tới đi lui dưới đất.
Tô Lạp vỡ òa, khóc nấc lên thành tiếng: "Nhóc Triết Huân ơi, tới cứu chị với! Chị đau muốn chết rồi!”
"Chị làm sao vậy? Ở nơi nào?" Thân Triết Huân cau mày hỏi, đặt điện thoại đến gần lỗ tai hơn, chỉ sợ bỏ sót mất chữ nào.
"Hu hu hu. . . . . . chị đang ở. . . . . . ." Tô Lạp vừa khóc vừa nói với giọng đứt quãng.
"Ở đó đừng đi lung tung, có chuyện gì em tới giải quyết cho chị, đừng sợ!” Động tác của Thân Triết Huân rất nhanh chóng, khi nghe thấy cô vừa khóc vừa nói ra địa điểm của mình, liền nhảy lên xe, nổ máy, chỉ nghe xoạt một tiếng, chiếc xe lao nhanh vào dòng xe tấp nập.
***
Lôi Kình lái xe ra khỏi biệt thự, đang muốn đi ra ngoài, Lãnh Tâm đã chặn ngay trước đầu xe.
Lôi Kình cau mày: "Làm cái gì vậy? Tránh ra, đi vào bên trong!"
Hiển nhiên, Lãnh Tâm không có ý định rời đi: “Kình, thật sự chỉ đơn giản là ra ngoài mua đồ thôi sao? Em nói rồi, có thể tha thứ cho việc anh có phụ nữ bên ngoài, nhưng mà, em không có nói qua là anh có thể quan tâm đến ai khác nhiều hơn em.”
"Ha ha, vậy sao? Những chuyện này, tôi cho phép cô quản từ khi nào, từ cái ngày cô trở thành người phụ nữ của tôi vào năm mười chín tuổi, hình như tôi cũng đã nói, chơi đùa không ngán là do sức hấp dẫn của cô. Nếu tôi đã ngán rồi, vậy cô nên biết mình phải đi nơi nào.” Lôi Kình nghiêng đầu nhìn Lãnh Tâm, cả lời nói và ánh mắt đều hướng về phía cô ta.
"Đến cuối cùng vẫn là có chuyện như vậy sao? Cho nên đó là lý do mà anh không đến Pháp thăm em lấy một lần, thậm chí cũng chưa từng gọi cho em một cuộc điện thoại?” Gương mặt của Lãnh Tâm vẫn bình tĩnh như trước, nhìn Lôi Kình.
"Không có! Rất nhiều nguyên nhân, hiện giờ tạm thời không thể nói rõ được, tôi cũng không có thời gian, tránh ra!” Lôi Kình nắm thật chặt vô lăng.
"Em nói không được! Hành động ngày hôm nay của anh khiến em cảm thấy rất nguy hiểm, đối với tương lai của em cực kỳ sợ hãi, con và em, cũng không bằng một con bé vừa mới xuất hiện trong biệt thự kia ư?” Lãnh Tâm đến gần chiếc xe, khoác tay lên thân xe.
"Lãnh Tâm, cô quá trớn rồi! Hình như cô trở nên dây dưa với người khác hơn trước, cô biết tôi không thích bộ dạng này của cô. Đường là do cô đi, vậy thì đừng trách tôi, từ giờ trở đi, tất cả những gì của cô, tôi không chịu trách nhiệm nữa, biết không?” Tay Lôi Kình khẽ động, nổ máy xe muốn rời khỏi.
"Chờ một chút! Vội vã như vậy làm cái gì? Sợ bên ngoài có sói dữ ăn thịt người sao? Nhìn thấy anh quan tâm đến người khác như vậy, lòng em sinh ra giận dữ với anh, a, không đúng, là sinh lòng tức giận đối với cô gái kia!” Lãnh Tâm bắt lấy cánh tay muốn nổ máy xe của anh, đôi mắt đen láy xoáy sâu vào Lôi Kình, đặt tay lên bụng: “Biết không? Sinh mệnh bé nhỏ nằm ở đây là của anh, vì nó, em mới trở nên dây dưa với anh, bằng không, em sẽ không dây dưa, em sẽ trực tiếp đến tìm cô gái kia, em đối phó với những người phụ nữ bên cạnh anh như thế nào, anh cũng biết rồi, em lo sợ có người sẽ cướp mất trái tim của anh, điều này anh rõ ràng hơn ai hết.”
~Hết Chương 137~