Sự tự tin của Lãnh Tâm lần đầu tiên trong đời khiến anh cảm thấy sợ hãi, đúng vậy, lòng dạ của Lãnh Tâm là vô cùng tàn nhẫn và sắt đá, mấy chị em dưới tay cô ta cũng không phải là hạng dễ chọc vào. Anh đã từng là người không để ý đến mọi thứ, tuy không có gì là mẹ làm không được, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng lo lắng mẹ mình sẽ làm ra chuyện gì. Trong quá khứ, Lãnh Tâm có lẽ là người nguy nhất có thể ôm trọn trái tim anh, mặc dù bản thân bị quyến rũ nhưng anh không hề e ngại mẹ mình, bởi vì Lãnh Tâm có thể tự mình chống đỡ được, nhưng Tô Lạp thì khác, cô nhóc này yếu ớt, mặc dù bình thường miệng lưỡi lợi hại, nhưng mà để đối phó với Lãnh Tâm, những thứ đó cũng bằng không.
"Rút lại những thủ đoạn ngày trước của cô, tôi không cho phép cô đụng đến một sợi tóc của cô bé vừa nhìn thấy ban nãy, bằng không, tôi để cho cô và đứa bé biến mất cùng nhau.” Lôi Kình không muốn nói như vậy, nhưng quả thật anh rất sợ cô sẽ làm ra chuyện gì đó, sợ cô sẽ xử lý Tô Lạp giống như những người phụ nữ bên cạnh anh trước kia.
"Thật không? Nếu như em nhất định muốn động đến cô ta thì sao? Anh vì một cô bé mới quen mấy tháng mà muốn giết em và con ư?” Lãnh Tâm nhìn Lôi Kình với ánh mắt lạnh lẽo.
"Cô dám!" Dứt lời, Lôi Kình nổ máy xe!
"Két!"
Anh cho rằng, dầu gì cũng là phụ nữ, một khi làm mẹ thì tính nết sẽ thay đổi.
Thế nhưng người phụ nữ này lại không biết điều đó, ánh mắt của Lôi Kình thoáng qua một tia lạnh lẽo, ngồi trong xe nhìn Lãnh Tâm trên đất.
"Thế nào? Tại sao không lái xe nữa, tại sao phải dừng lại? Sợ em sẽ chết ở ngay trước mắt anh sao?” Lãnh Tâm nửa ngồi trên đất, chống tay xuống, khó khăn đứng dậy, thứ cô muốn duy nhất trên đời, chính là người đàn ông trước mặt, đã từng ôm ấp yêu thương không kể ngày đêm, bây giờ gặp lại chỉ là một cái ôm đơn giản, nụ hôn vẫn là do cô chủ động dâng lên, cứ như vậy muốn đi gặp người con gái khác, hỏi làm sao cô có thể đồng ý.
"Cô không cần tính mạng sao?” Lôi Kình hỏi với âm thanh trầm thấp.
"Không cần, nếu như vừa nãy anh thật sự muốn đâm chết em, vậy thì em cho anh biết, em không cần. Em và anh ở chung với nhau không phải một sớm một chiều, anh nên biết, Lãnh Tâm chỉ có tính mạng, ngoại trừ một cái mạng này thì không còn gì cả!” Lãnh Tâm lơ đễnh nhìn Lôi Kình.
Lôi Kình vuốt trán, khổ sở cau mày, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết nên dùng phương pháp gì để trấn an sự rối ren trong lòng cô, phiền não lấy ra một điếu thuốc, đốt lên, hung hăng hút.
"Em để cho anh đi! Trong mấy tháng này giữa hai chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải nói cho rõ ràng, có lẽ cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng mà em có con với anh là sự thật, em để cho anh đi. Nhưng, tối nay trở lại, cho em một lời giải thích, không cần che giấu lòng của anh, giữ em lại, Lãnh Tâm vẫn là người của anh như cũ, còn để cho em đi, đầu em cũng không về.” Lãnh Tâm tựa vào cửa lớn trước biệt thự.
"Tối gặp! Tránh ra!" Lôi Kình dập tắt tàn thuốc, ném xuống, lái xe thật nhanh ra ngoài.
***
Ánh mắt lo lắng rảo khắp đường lớn, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tô Lạp.
Nghiêng người, cầm điện thoại lên đè xuống phím gọi, ánh mắt vẫn không ngừng dò xét khắp đường, khi ngón tay vừa ấn xuống, xe vừa vặn đi qua khúc quanh, Lôi Kình liền nhìn thấy bóng dáng kia, cô ấy lên một chiếc xe màu đen.
Tô Lạp nhìn điện thoại, do dự không biết có nên bắt máy hay không, cuối cùng vẫn có đủ dũng khí nhận lấy: “Lôi Kình, đừng nói gì thêm nữa, tôi không muốn nghe! Thật sự là từng giây từng phút với anh tôi không chơi nổi!”
Lôi Kình đánh một phát vào vô lăng, cắn răng nhìn chiếc xe đang khởi động trước mặt, cách anh một khoảng rất xa: “Không cho anh nói là thế nào? Em có ý gì? Đừng quên, em là bạn gái của anh, bây giờ đã chính thức rồi! Không chơi nổi? Anh nói qua là đang chơi đùa với em từ khi nào, Hả?" Lôi Kình hướng vào điện thoại, gầm lên giận dữ, anh đang chơi đùa ư? Anh nghiêm túc như vậy, cô không thấy được sao?
"Đừng nói nữa! Hai cô bạn gái, thậm chí còn nhiều hơn nữa, tôi là một người rất đỗi bình thường, có thể so sánh với cô bạn gái lớn bụng kia của anh sao?” Dứt lời, Tô Lạp dập máy, nước mắt lại ào ào tuôn ra.
Thân Triết Huân nhíu mày nhìn Tô Lạp: "Đừng khóc!"
"À?" Tô Lạp há to miệng, nước mắt theo đó cũng chui tọt vào trong: “Tên nhóc Triết Huân này, cậu nói xem, có phải chị rất không có triển vọng hay không? Chỉ có chút chuyện mà bị đả kích thành ra thế này, chị hối hận, sớm biết như thế thì lúc đi học đã yêu đương thật nhiều rồi, để bây giờ khi thất tình thì sẽ không thành ra như vậy, chị sẽ vung ống tay áo trước mặt người đàn ông kia, khi đi không mang theo một hạt bụi!”
Thân Triết Huân nhếch môi, cười nhìn Tô Lạp: “Chị đang nói cái gì thế? Bây giờ còn có người ở bẩn như vậy sao? Vung ống tay áo lên, không mang theo một đám bụi trần? Bụi bặm từ đâu tới?"
Nghe qua câu nói đùa của Thân Triết Huân, Tô Lạp bật cười, nhưng lúc này điện thoại lại vang lên. Lôi Kình ở phía sau, theo sát chiếc xe trước mặt, lại có người đến đón cô ấy, người kia là ai, là tên oắt con dạo trước, hay là người mà cô ấy đã thầm yêu từ lâu, Lâm Khả Phàm.
Mặc kệ là ai, anh cũng không muốn nhìn đến!
Sức mạnh từ bàn tay dường như muốn bóp nát cả điện thoại, Tô Lạp vẫn như cũ, không thèm bắt máy, anh ta là một tên béo phệ đáng đánh đòn.
"Nhận không?" Thân Triết Huân nhìn Tô Lạp.
"Không muốn nhận! Nhận cũng không còn gì để nói, chị lại phải khóc!" Tô Lạp kềm nén, không biết phải làm sao, cô đã từng cho rằng, bản thân mình đối với chuyện tình cảm là vô cùng tự nhiên, nhưng khi thật sự đụng phải, mới biết nó làm đau người khác, biết nó dễ dẫn đến chết người nhường nào.
"Ừm! Em cũng cảm thấy chị khóc lên trông rất khó coi, làm cho em có loại kích động muốn ném chị từ trên xe xuống, nghĩ lại một chút, vẫn là điện thoại đi trước, giữ lại chị!” Thân Triết Huân hào lòng nhìn Tô Lạp hoàn hồn, đoạt lấy chiếc điện thoại cô đang cầm trong tay, làm bộ như muốn ném ra ngoài.
"A đợi đã nào...!" Tô Lạp chụp lấy chiếc điện thoại sắp rơi ra ngoài: “Hay là đừng ném điện thoại, mất tiền mua, ném pin đi là được rồi!”
"Để chị!" Tô Lạp nhận lấy điện thoại di động, cô ngẫm lại, hay là tự mình ném đi cho xong, dầu gì cục pin cũng có bao nhiêu tiền đâu, quyết định này làm sao có thể nhờ người khác làm dùm được chứ, chuyện thú vị như vậy vẫn là tự mình làm mới sướng.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay vẫn không ngừng kêu lên, Tô Lạp hít một hơi thật sâu, tháo pin xuống, hung hăng ném ra ngoài.
"Xem đi! Không kêu nữa!" Thân Triết Huân cười to.
"Đúng vậy, trở về thành phố, em mời chị đi uống rượu đi!” Tô Làm đưa hai tay ra dấu, khóe miệng cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Tại sao lại là em mời?" Thân Triết Huân quay đầu: “Bây giờ em còn đang làm tài xế miễn phí cho chị đó!”
"Chị có còn pin nữa đâu, là do em xúi đó, ném mất rồi!” Tô Lạp vung tay một cái, chứng tỏ mình là người thua thiệt.
"Ừm! Uống rượu!" Thân Triết Huân tăng tốc.
Hai người đang cười cười nói nói, căn bản không biết cục pin đó đã bay về hướng nào, đập vào thứ gì, chọc giận ai!
Lôi Kình tức giận nhìn tấm kính thủy tinh chắn trước mặt bị vật gì đó đập vào hiện lên vết cắt. Lúc anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Tô Lạp, thì bất ngờ bị vật gì đó đập vào kiếng xe, tiếp tục gọi thì điện thoại của cô tắt máy, té ra, vật vừa nãy là pin điện thoại của cô, cánh của cô nhóc này cứng cáp lên rồi sao?
~Hết Chương 138~